Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1056: Trở tay không kịp (1)

Lời này vừa nói ra.
Như mới châm lửa đốt pháo, nở rộ trong nháy mắt.
"Hả!"
Tiếng kinh hô giữa sân, lập tức vang lên từng đợt.
Mọi người cực kỳ kích động, nước mắt thi nhau tuôn trào không ngừng.
Đồng thời cũng nhìn về phía Trần Hiền với Hoang Chấn.
"Trong vạc nước kia... hữu dụng, thật sự có hiệu quả, đúng là báu vật, Trần Hiển và Hoang Chấn không có lừa chúng ta!"
Có người hoảng sợ nói.
"Chúng ta đã nói có ích trước rồi mà!"
Hoang Chấn hô lên, tuy đã cứu Hùng Thiên giữa bờ vực ma hoá trở về, nhưng nhìn thấy không còn được một nửa trong chum nước, lập tức khóc không ra nước mắt.
Lúc bọn hắn múc phải cẩn thận từng li từng tí, không dám lãng phí một chút nào.
Trên đường cũng đi bằng tốc độ đều đều không dám đi nhanh, sợ bị văng ra ngoài.
Lần này thoáng một cái đã hết nửa chum, thật là thương tâm.
Biết vậy sẽ không hắt như thế, mà nên ném Hùng Thiên vào trong chum nước mới đúng!
"Trần Hiền Hoang Chấn, là lão hũ trách oan các ngươi, xin lỗi".
Lúc này, Trận lão chống quải trượng xúc động đi đến bên cạnh, nói: "Nói mau, rốt cuộc chuyện này là sao, cái cái cái đống phân này... À không, linh dịch này rốt cuộc là từ đâu tới!"
"Là từ trong Thiên Lan Sơn Mạch".
Trần Hiển một năm một mười giải thích hai người phát hiện như thế nào, làm sao mà hắc khí trong cơ thể hai người biến mất được.
"Cái này ắt hẳn là phân và nước thải của thần thú từ thuở khai thiên lập địa đến nay!"
"Ông trời thật sự không quên Nhân tộc chúng ta!"
"Nhờ nó, chúng ta giảm được rất nhiều áp lực!"
Sau khi nắm rõ những gì Trần Hiền nói, Trận lão run rẩy dang hai tay ngửa mặt lên trời la to, đôi mắt ngấn lệ lập loè.
Mà những người khác cũng hoan hô không ngừng, lần đầu tiên trong mắt toát ra tia hi vọng.
Khó có thể tưởng tượng được.
Một chum linh dịch này quan trọng với bọn hắn đến mức nào, đúng lúc cỡ nào.
Hắc khí trong cơ thể, đối với bọn hắn là ác mộng không thể đuổi đi được, tu vi không thể ép ra, cho dù rời xa Giới Tường cũng hoàn toàn không cách nào loại bỏ.
Giờ con giòi trong xương này cuối cùng cũng có biện pháp giải quyết.
Chỉ có điều, sau khi biết linh dịch này có công hiệu, mọi người thấy linh dịch hắt xuống đất biến mất hết, cả đám đều cảm thấy đau đớn không thôi.
Không sao, có thể cứu lấy một mạng của Hùng Thiên, coi như đáng giá.
Lúc này.
Trận lão liền hạ lệnh cho mọi người lập tế đàn ở Hoang Vu Chi Địa.
Với thực lực của mọi người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa này, tế đàn đã lập xong.
Mà cái chum đựng linh dịch, được bày ngay trên tế đàn.
Tiếp đó là Trận lão đứng đầu, lấy tế đàn làm trung tâm, bắt đầu bố trí trận pháp, một là để bảo vệ linh dịch không bất ngờ bị phá hư, hai là ngăn không cho mùi khuếch tán ra.
Nhưng dù có trận pháp ngăn cách.
Trong ba này ngắn ngủi, ở nơi Hoang Vu chi địa vốn vắt cổ chày ra nước này, lấy tế đàn làm trung tâm, lần nữa khôi phục sức sống.
Đầu tiên là từng đám hoa cô sinh trưởng.
"Đám cỏ non này, giống như cửu giới ta, sinh tồn trong nghịch cảnh, tràn nhập hi vọng sống sót!"
Trận lão chống quải trượng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, bàn tay già nua cẩn thận vuốt ve cỏ non, nhẹ nhàng cười nói.
"Đúng vậy!"
"Linh dịch này, thật là đúng lúc."
Hùng Thiên ngồi một bên, vừa xúc động vừa nghiêng đầu nhìn hơn trăm bia mộ nơi xa.
Ngừng một chút...
Bùi ngùi nói: "Nếu có thể phát hiện linh dịch sớm hơn, sư muội ta và các cao thủ Nhân tộc khác sẽ không đến mức..."
"Mảnh thiên địa này sẽ nhớ kỹ bọn họ!"
Trận lão đứng dậy vỗ vỗ bả vai Hùng Thiên, nhẹ giọng an ủi.
"Rầm!"
Nhưng đúng lúc này.
Một tiếng rầm rú long trời lở đất vang lên.
Vang vọng toàn bộ Tiên giới và tám giới.
Bất kỳ nơi nào người nào, vào giờ phút này đều cảm nhận được trời đất chấn động.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đã phát sinh chuyện gì?"
"Là dị bảo xuất thế sao?"
"Xuất hiện đồ vật ở dưới đất chui lên hả?"
Ngay lúc đó, khắp nơi trên thế giới, vô số người nhìn quanh bốn phía, phát ra đủ loại âm thanh ngờ vực vô căn cứ.
"Là Giới Tường!"
Đám người Trận lão ở Hoang Vu Chi Địa phản ứng lại đầu tiên.
Nhất là đối với người nhạy cảm như Trận lão, trong lòng rơi lộp bộp, một dự cảm không tốt dâng lên.
"Là hướng Linh giới!"
Hùng Thiên cứng đờ nói.
Đúng lúc này, các cao thủ khác bên cạnh Giới Tường cũng xôn xao tụ họp, vẻ mặt khẩn trương nhìn Trận lão.
"Vài người trấn thủ nơi này không được nhúc nhích!"
"Những người còn lại lập tức theo ta đến Linh giới!"
Trận lão nhanh chóng hạ lệnh, không dám trì hoãn một chút nào, bàn tay vung lên, một chiếc linh thuyền xuất hiện giữa không trung.
Trận lão đứng đầu, mấy chục người nhanh chóng leo lên linh thuyền.
Linh thuyền lập tức hoá thành lưu quang biến mất không dấu vết trên bầu trời.
Hai ngày sau.
Linh thuyền đến Linh giới.
Trên linh thuyền, tất cả mọi người đều im lặng không nói một lời.
Bởi vì ở gần sát biên giới Giới Tường, nơi mắt có thể nhìn thấy, một mảng không gian lớn trở nên hắc ám tối tăm, che khuất bầu trời, không một ngọn cỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận