Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 886: Ta bị một đàn gà tấn công (2)

Thậm chí khiến cho nàng có cảm giác dù trở về làm lô đỉnh cho tông chủ Hắc Thiên tông thì hình như cũng không đáng sợ như vậy.
Hơn nữa người này rốt cuộc có tu vi cấp bậc nào chứ?
Gà là Chân Nguyên Tiên Cảnh, Tiên Khí đỉnh cấp làm vật dụng hàng ngày...
Điều này hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng với cái thế giới này.
"Không được lười biếng, trước khi trời sáng ta muốn nhìn thấy tường đã được sửa xong."
Lúc này.
Trì Nhất Đồng từ trên ghế nằm đứng lên tức giận nói.
Nữ tử này đã bị đánh một trận rồi lại còn dám lười biếng, hắn thật sự không thể chấp nhận được.
nhỡ đâu ngày mai có khách đến ăn cơm nhưng vì nhìn thấy tường bị phá, cảm thấy nhà hàng không tốt mà đi mất thì loại tổn thất này nên tính thế nào đây?
Bất đắc dĩ, chỉ có thể đích thân mình đi đốc thúc.
"Vâng!"
Vương Lạc Ly nhìn thấy Trì Nhất Đồng đứng lên, bị mồ hôi lạnh từ phía sau làm ướt quần áo, bị dọa đến mức vội vàng đứng lên.
Đoán được Trì Nhất Đồng là cường giả Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, Vương Lạc Ly cũng không dám khinh nhờn. Nàng ta vội vàng chạy đến chỗ lỗ hổng trên tường, dốc đến mười hai phần tâm trí, cực kỳ nghiêm túc bắt đầu sửa lại vách tường.
Thậm chí cả những công cụ đó cũng đều bởi vì nàng sợ hãi cực độ mà trong nháy mắt bị phá hủy.
"Thế này còn tạm được, cần phải tự mình nhìn chằm chằm" Trì Nhất Đồng nhếch miệng, nhìn chằm chằm một hồi thì phát hiện Vương Lạc Ly càng ngày càng thành thạo, cũng càng ngày càng nghiêm túc nên lại lần nữa nằm xuống trên ghế đu.
"Cục cục cục..."
Rất nhanh.
Sắc trời đã dần sáng lên.
Vương Lạc Ly vừa ý gật đầu một cái nhìn vách tường trước mắt còn sáng sủa hơn so với mặt của nàng, lúc này mới thở ra một hơi.
Phủi bụi trên người một cái, vừa định nói rõ mọi chuyện với Trì Nhất Đồng.
Bốn đại gia chủ Vương Diệp Tiêu Lâm Sở, còn có Vương Cảnh Thiên chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống trong nhà hàng rồi.
"Mấy người này chạy đến lúc nào vậy?"
"Thế mà lặng yên không một tiếng động, mình không hề nhận ra chút nào."
Vương Lạc Ly ngẩn ngơ đầy mặt.
"Tiểu cô nương làm việc không tệ đâu, tường này được sửa không có chút tỷ vết nào."
"Không tồi, còn nhẫn bóng hơn so với mặt nền lưu ly nhà ta".
Mấy vị gia chủ cười nói, lập tức có nhân thủ lấy ra một món Tiên Khí đỉnh cấp đưa cho Trì Nhất Đồng.
Mà những cái Tiên Khí đỉnh cấp này là do bọn hắn đã bán sạch phần lớn gia sản mới đổi được.
Tuy nhiên nghĩ tới việc có thể được ăn mỹ thực của nơi này thì tất cả đều đáng giá.
"Ông chủ, cho chúng ta mỗi người một chén mì hoành thánh".
Ngũ đại gia chủ cung kính vô cùng nói.
Rất nhanh.
Mì hoành thánh đã lên bàn, một mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Vương Lạc Ly chỉ mới ngửi một cái mà trong nháy mắt đã cảm giác được trong đan điền khô cạn dường như gặp được một cơn mưa hạn.
Linh khí thế mà bắt đầu khôi phục...
"Trời ạ".
"Rốt cuộc một chén mì hoành thánh này là thế nào vậy? Ta mới chỉ ngửi một ít hương vị mà linh lực khô kiệt đã bắt đầu khôi phục?"
"Thế này cũng quá là kỳ diệu rồi."
Vương Lạc Ly nhìn chằm chằm bốn chén mì hoành thánh kia, bên trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh hãi.
Linh khí trong đan điền của nàng đang chậm rãi khôi phục, sự mệt mỏi và đau đớn trên người sau cả đêm sửa tường vào lúc này cũng biến mất không thấy gì nữa.
"Ùng ục.."
Vương Lạc Ly nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào bốn chén mì hoành thánh trên bàn, chỉ cảm thấy con sâu thèm ăn từ những năm tháng ở Tích Cốc toàn bộ đã bị gọi lên.
Lập tức nàng muốn mở miệng gọi một chén mì hoành thánh.
Thế nhưng.
Nàng dường như nhớ tới cái gì, vừa rồi thứ bốn lão đầu kia thanh toán cũng không phải Tiên Tỉnh mà là bốn món Tiên Khí.
"Dường như là bị tiền bối kê ở góc bàn?"
Ánh mặt Vương Lạc Ly hướng về phía một cái bàn dựa vào tường, sau đó thì nhìn thấy bốn món Tiên Khí kia.
"Cái gì cơ?"
"Tiên Khí đỉnh cấp!"
Vương Lạc Ly chỉ nhìn một chút, trong nháy mắt đã bị dọa sợ, Tiên Khí đỉnh cấp cũng dùng làm đệm chân bàn, còn là tận năm món.
Không.
Không đúng.
Vương Lạc Ly trong lúc khiếp sợ, biểu cảm lại biến đổi lần nữa.
Bởi vì nàng không để ý tới một việc.
Năm lão đầu này trong suy nghĩ của mình là không có tu vi, sao lại có thể lấy ra Tiên Khí đỉnh cấp?
Không đúng chút nào.
Vương Lạc Ly nhìn chằm chằm vào năm người này, bỗng nhiên nhớ ra Vương Cảnh Thiên thế mà lại là nhi tử của một lão đầu trong đó.
Hơn nữa, còn là gia tộc gì đó.
Gia tộc ở dạng này làm sao có thể có gia chủ ở cảnh giới không cao bằng nhi tử chứ?
"Vậy cũng chỉ có một cách giải thích!"
"Năm người này toàn bộ đều là cường giả Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, vì vậy mình mới không nhận ra tu vi của năm người này."
"Thảo nào vừa rồi không phát hiện ra năm người này tiến vào trong tiểu viện khi nào, năm người này có thực lực ở cách ta xa".
"Năm lão đầu này cộng thêm tiền bối..."
Cả người Vương Lạc Ly choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận