Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 129: hầm canh Yêu Hoàng

“Võ Tôn sao, chẳng trách!”
Từ Mặc Trúc thoáng nhìn nàng, cường giả mạnh mẽ đã bước một chân vào Võ Tông như Lý Giai Hân mà còn như vậy, e rằng thật đúng là chỉ có cường giả Võ Tôn cao hơn Võ Tông một cấp bậc lớn mới có thể làm được.
“Đi thôi, đi bái kiến người ta một chút.” Lý Giai Hân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên trịnh trọng hơn, mà giọng điệu bắt chuyện lúc trước, cũng biến thành bái kiến.
Từ Mặc Trúc gật đầu.
Cả hai lướt qua, lần theo dấu vết bay về vị trí của Dịch Phong.
“Ai dà, luyện tiếp vậy!”
Vẻ mặt của Dịch Phong như muốn cạn lời, đồng thời vung vẩy cánh tay có phần đau nhức, giống như nghe thấy tiếng động, vội vàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện có hai bóng người đang bay về phía hắn.
“Lại là người tu luyện?”
Dịch Phong hơi kinh ngạc, nhìn tư thế bay qua của hai người, trong lòng hiện lên một tia khao khát.
Nếu hệ thống nát này của hắn đáng tin cậy hơn một chút, hiện tại, e là hắn cũng có thể tung hoành tứ hải như vậy ấy chứ?
Nhưng mà, Dịch Phong cũng không quá mức thất lễ, khi gặp người tu luyện một lần nữa, dù sao thì đây không phải là lần đầu tiên, hắn tiếp xúc với người tu luyện, ví dụ như Lạc Lan Tuyết kia, còn có em gái cầm kiếm mà hắn gặp trong núi lần này, cũng đều là người tu luyện.
Chẳng qua là Dịch Phong có chút không hiểu, hai người này tìm hắn để nói chuyện gì?
Cuối cùng hai người đáp xuống trước mặt hắn.
Mà Dịch Phong cũng buông lục huyền cầm trong tay, đứng dậy.
Nhưng mà, Dịch Phong vốn tưởng rằng hai người tìm hắn là có chuyện gì đó, vậy mà đột nhiên bọn họ cúi đầu về phía hắn, đồng thời giọng nói nhẹ nhàng, cung kính vang lên.
“Lý Giai Hân.”
“Từ Mặc Trúc.”
“Bái kiến tiền bối.”
Hai người đồng thanh nói, đồng thời cẩn thận đánh giá nhân vật chính, ngạc nhiên phát hiện ra, dù gần trong gang tấc, bọn họ vẫn không phát hiện được bất kỳ dao động nào trên người Dịch Phong…
Không nhịn được, hai người nhìn nhau, trong lòng nổi lên sóng gió.
Chẳng lẽ là phàm nhân?
Điều đó là không thể nào, chỉ riêng tiếng đàn với đàn ý ấy, đã khiến bọn họ đắm chìm vào trong đó, một phàm nhân không thể nào làm được như thế.
Võ Tôn.
Hàng thật giá thật rồi!
Nhưng mà vẻ mặt của Dịch Phong lại là sững sờ, hai võ tu bay tới gọi hắn là tiền bối làm cái quái gì vậy, thế là hắn nói: “E là hai vị nhầm rồi, ta không phải là tiền bối gì đó đâu, ta chỉ là một phàm nhân vào núi hái thuốc mà thôi.”
“Phàm nhân?”
Lời của Dịch Phong, nhất thời khiến Lý Giai Hân và Từ Mặc Trúc choáng váng.
Chẳng lẽ hai người bọn họ nghĩ nhầm rồi?
Thanh niên trước mặt, thật sự chỉ là một phàm nhân, là một phàm nhân có kỹ năng chơi đàn cao siêu?
Ngay khi hai người vừa nghĩ như vậy, đột nhiên Lý Giai Hân như nhìn thấy gì đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, đồng thời cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng không quên nháy mắt với Từ Mặc Trúc bên cạnh.
Mà Từ Mặc Trúc thấy vậy, cũng nhìn lại, rồi đột nhiên run sợ!
“Chết tiệt!”
Ánh mắt của Từ Mặc Trúc dừng ở con rùa già đang bị treo trên cây, hắn hít vào một ngụm khí lạnh.
Con rùa già bị treo trên cây này, hình như là một Yêu Hoàng?
Hắn có chút không rõ, dù sao chuyện như này thật sự là quá đáng sợ đối với phàm trần.
Yêu Hoàng, vậy mà là một Yêu Hoàng, nhưng mà thực lực của Yêu Hoàng này và Từ Mặc Trúc hắn tương đương nhau, vậy mà lại bị treo trên cây như vậy ư?
Không nhịn được, hắn nhìn Lý Giai Hân ở bên cạnh.
Lý Giai Hân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kinh hãi không thể che giấu được, cũng không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
“Không phải là hai vị đang nghĩ đến con rùa của ta chứ?”
Dịch Phong nhìn thấy hai người nhìn chằm chằm vào con rùa của hắn, không khỏi nghiêm túc, cho dù trước mắt là hai võ tu, hắn vẫn rất kiên cường, nói: “Ta phải mang con rùa này về hầm canh, bồi bổ thân thể cho đệ tử của ta.”
Lời của Dịch Phong càng khiến cho trong lòng hai người vốn đang không thể bình tĩnh, lại lập tức nổi lên sóng gió.
Giống như, vang lên một tiếng sấm!
Mang cường giả Yêu Hoàng về hầm canh… bồi bổ thân thể cho đệ tử nhà mình?
Khủng bố như vậy!
Bạo tay khiến thế tục kinh hãi bậc này, có nói ra, cho dù kiến thức sâu rộng như hai người Từ Mặc Trúc, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Hai người cũng không dám nghi ngờ thân phận của Dịch Phong, người có thực lực siêu phàm như vậy, dù sao còn muốn hầm canh Yêu Hoàng, sao có thể là phàm nhân?
Cho nên, hai người vội vàng giải thích, nói: “Tiền bối thứ tội, chúng ta không dám nghĩ tới con yêu thú này... à con rùa này của người đâu!”
Nghe vậy, Dịch Phong thở phào một hơi, nhưng mà, nghe thấy hai người vẫn gọi mình là tiền bối, lòng không khỏi oán thầm, hai võ tu này là kẻ ngốc sao, cứ gọi một phàm nhân như hắn là tiền bối, quả thật là chuyện lạ chưa từng có!
Cho nên hắn vẫn nói thêm: “Hai vị, ta nói rồi, ta không phải là tiền bối gì đó, ta chỉ là một phàm nhân.”
Vẻ mặt của hai người giống như bị đình trệ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Đạt tới cảnh giới như bọn họ, tất nhiên có thể biết được rất nhiều lão quái thích giấu kín tu vi, tái nhập phàm trần, tới cảm thụ cuộc sống bình thường.
Chắc chắn, vị trước mắt này chính là loại người như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận