Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1656: Lời đồn không thể tin (1)

Ngay sau đó hắn cười hành lễ, vẻ mặt bình thản.
“La tông chủ nói không sai, từ trước đến giờ đảo Dương Quang chúng ta đều là thích làm việc thiện, lấy giúp người làm niềm vui mà nổi danh, mà nếu như tiên sinh đã muốn thứ này, vậy thì đương nhiên phải tặng, chuyện này vừa tránh khỏi chém chém giết giết, lại có thể kết giao bằng hữu, có sao không làm chứ.”
Trong lúc nói, Hứa lão đầu mỉm cười híp mắt.
“Chỉ là không biết, Lộ tông chủ nghĩ như thế nào.”
Lời nói này ý vị thâm trường.
Lô Nhân Cuồng tức đến âm thầm nghiến răng!
Lão già này!
Biết rõ Trấn Hồn Thảo đã rơi vào tay người khác, còn xát muối vào vết thương, thậm chí còn dẫn ngọn lửa lên trên người hắn, thật là hèn hạ!
Hoành hành ở đảo Dương Quang ngàn vạn năm, Lộ Nhân Cuồng chưa bao giờ phải chịu loại uất ức này.
Nhưng hắn cũng là lưu manh, sao có thể không rõ nên nói như thế nào.
Lập tức mở miệng cười hành lễ, trả lời: “Đương nhiên rồi, đảo Dương Quang chúng ta đúng là hài hòa hữu ái.”
Nghe ba vị tông chủ nói như thế, Dịch Phong bóp bóp góc tay áo, nhất thời có chút đâm lao phải theo lao.
Mẹ nó, chuyện này là sao đây.
Vốn dĩ cho rằng cướp thì có thể bị loạn côn đánh chết, lại không ngờ được đối phương trực tiếp tặng bảo vật cho mình.
Rõ ràng là nơi đến là một địa phương hỗn loạn, lại không ngờ được là cả nhà yêu thương?
Đây nên làm sao?
Nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, cũng không nói rõ được.
Có là một hơi hài hòa yêu thương như thế nào đi nữa, cũng không tồn tại chuyện trực tiếp tặng trọng bảo đấu giá cho người nói muốn cướp đoạt.
“Trọng bảo như thế, các ngươi thật sự tặng sao?”
Dịch Phong híp mắt, hỏi lại.
“Ai nha nha tiên sinh, chẳng phải là gốc tiên thảo nho nhỏ sao, tiên sinh mới đến, lại thể hiện thái độ có nhu cầu, vậy thì đương nhiên phải tặng rồi.” Trần lão cười ha hả nói: “Đây là truyền thống tốt đẹp từ trước đến giờ của đảo Dương Quang chúng ta.”
“Ta không chỉ là muốn có, ta là đến cướp đoạt.” Dịch Phong híp mắt nói.
Không đúng lắm.
Thật sự quá không đúng rồi.
Hắn nhất định cần phải hỏi rõ ràng.
“Sao tiên sinh lại nói lời này, ngươi đến cướp đoạt, không phải là biểu đạt ngươi cần nó sao?” La Bằng Phi tiếp lời nói.
“Đúng thế đúng thế, nếu đã cướp đoạt vậy thì chứng minh tiên sinh nhất định có việc cần dùng gấp, nếu như không phải cần dùng gấp, ai ăn no rửng mỡ không có việc gì làm lại đi đoạt bảo đúng không!”
“Người gấp việc gấp đem tặng chính là việc thiện, chúng ta rất vui khi nhìn thấy việc đó thành công!”
Nhất thời, mấy người tranh nhau tỏ thái độ.
Toàn trường hòa khí, bầu không khí vô cùng thân thiết, so với tiệc tối liên hoan lúc trước còn khiến cho người ta ấm lòng hơn.
Đột nhiên Dịch Phong nghẹn lời.
Mẹ nó…
Trong lòng còn có chút hơi cảm động và ngượng ngùng nho nhỏ.
Hóa ra trên thế giới thật sự có loại người lấy ơn báo oán này, lấy đức phục người như thế này.
Nhưng đồng thời, Dịch Phong cũng cảm thấy rất lúng túng, dưới lòng bàn chân đều đã sắp nứt ra hoa viên biệt thự rồi.
Nhớ lại lời đồn lúc trước của người qua đường, trong lòng hắn có một vạn con dê đang chạy nhanh!
Lại còn nói Vạn Bảo Các có thể đánh chết người, đây là tên khốn nạn nào truyền đi vậy!
Hắn đang nghĩ lời giải thích.
Trần Cửu Đạo vội vã đẩy tay!
“Tiên sinh đừng từ chối!”
“Lão hủ hiểu chỗ khó xử của tiên sinh, xin mau chóng nhận lấy vật này, cũng không uổng công tấm lòng của chúng ta!”
Tiếng nói vang vọng, toàn trường phụ họa!
“Tiên sinh mau chóng nhận đi!”
“Nếu như ngài không nhận, chúng ta là ăn ngủ không yên.”
Ngữ khí vội vàng tràn đầy lo lắng, ánh mắt mong chờ vô cùng có thành ý.
Lập tức, có người đều đã lệ quang lấp lóe!
Nhìn tư thế kia, nếu như không nhận bảo vật, những người này chắc chắn sẽ tiếp tục khuyên giải, giống như thôn dân thuần phác về quê, mỗi một tiếng nói một hàng động đều chỉ có chân thành thiện ý, ban ân lễ vật không cầu báo đáp.
Nếu như là người ác, sao có thể bộc lộ ra chân tình bậc này?
Dịch Phong không kiềm nổi chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Người tốt.
Đều là người tốt.
Tuy nói là nháo ra một Ô Long lớn, khiến hắn vừa thất vọng vừa lúng túng, nhưng làm quen được nhiều bạn tốt như thế, hắn cũng cực kỳ cảm động.
Thiên hạ vẫn là còn rất nhiều người tốt.
Mặc dù là biển tội ác ở trong truyền thuyết, nhưng cũng có địa phương gần bùn mà không nhiễm bùn mà.
Quả nhiên lời đồn không thể tin, còn phải nhìn tận mắt mới là thật!
Vô cùng cảm khái, Dịch Phong chân thành tha thiết hành lễ.
“Đa tạ các vị.”
Nhìn về phía lão đầu tặng bảo vật, Dịch Phong càng cảm kích hơn, bất luận đối phương có để ý hay không, cũng không cần biết hắn có thể báo đáp hay không, hắn đều nhớ kỹ phần thiện ý này.
“Đa tạ ân tặng lễ vật.”
“Tương lai nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Nghe tiếng, Trần Cửu Đạo vui vẻ ra mặt.
Lộc Tâm Lan ở sau lưng trong mắt cũng đầy kinh hỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận