Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1127: Đại lực xuất kỳ tích

Tôn Lê càng nghĩ càng hưng phấn, giơ hai tay lên trời cười sằng sặc như điên.
Mà những người còn lại cũng cười toe toé không khác gì mấy.
"Tôn trưởng lão, nếu đã như vậy thì chúng ta nhanh nhanh lấy kiếm lên đi!"
"Đúng đúng đúng. Tôn trưởng lão, chúng ta khẩn trương lấy kiếm lên thôi, tránh để đêm dài lắm mộng".
Mọi người sốt ruột không chờ nổi.
"Được. Đợi ta lấy kiếm lên!"
Tôn Lê cũng biết đạo lý đêm dài lắm mộng, thế nên nguyên khí toàn thân trong người lưu chuyển, sau đó cẩn thận đi đến gần chuôi kiếm.
Vẻ mặt trịnh trọng, bàn ta giơ ra nắm chuôi kiếm.
Ngay khi lòng bàn tay chạm vào chuôi kiếm, cảm nhận được cỗ lực khủng bố từ chuôi kiếm truyền đến, ý cười trên mặt Tôn Lê càng sâu.
"Kiếm tới!"
Hắn đứng tấn một lúc lâu, miệng hét lớn một tiếng, bỗng tay dùng thêm sức muốn rút trường kiếm ra khỏi đất.
"Hả??"
"Sao không rút được thế này?"
Mặt hắn đỏ lên, suýt chút nữa gồng phọt kít, lại không thể nào rút thanh kiếm này ra được!
"Sao, sao thế này?"
Vẻ mặt Tôn Lê hoang mang sững sờ hỏi.
Mặc dù thanh kiếm này rất trâu bò, nhưng không đến nỗi không rút ra được chứ?
Với thực lực của hắn, gần như đã dùng hết sức, thế mà vẫn không rút ra được?
"Trưởng lão chớ hoảng sợ. Dù sao đây cũng là trường kiếm mạnh hơn bình thường rất nhiều, ngay cả Hắc Vực còn có thể xua đuổi được, nên không thể rút ra theo cách thông thường được."
Một người đứng cạnh không nhịn được an ủi.
"Đúng vậy."
Tôn Lê gật gật đầu.
Nhìn thoáng xung quanh rồi hơi rùng mình, sợ lỡ như tên biến thái áo trắng kia đã đi rồi còn quay lại phá rối.
Vì để tránh phiền phức, hắn muốn mau chóng rút kiếm ra rồi bỏ chạy.
"Đến đây, các ngươi cùng nhau vận công, giúp ta một tay:
Tôn Lê quát lên.
Nghe vậy.
Mọi người đều ra sức vận công, từng cỗ lực cường đại hoá thành một luồng lực to lớn, dũng mãnh lao về phía Tôn Lê.
Tôn Lê lập tức phát hiện bản thân dồi dào tràn đầy năng lượng.
Hai tay lại nắm lấy chuôi kiếm lần nữa.
"Hây!"
Chợt hét to một tiếng, Tôn Lê mượn sức lực của người khác cộng với sức của mình, bạo phát toàn bộ.
"Cạch!"
Mặt đất rạn nứt, trường kiếm bị rút ra.
Nhưng điều khiến đâm người Tôn Lê không thể tưởng tượng nổi chính là, không chỉ rút ra được một thanh kiếm mà còn tiện tay rút được một bộ xương khô.
"Sao, sao lại còn rút thêm được một bộ xương khô thế này?"
Có người kinh hãi hỏi.
Những người còn lại cũng cảm thấy không thể tin được, ai cũng không ngờ thanh kiếm này cắm trên người người khác.
Càng làm cho bọn hắn nghĩ không ra chính là với sức mạnh cỡ ấy, trường kiếm lại không bị tách ra khỏi bộ xương, không ngờ rằng cả xác lẫn kiếm đều bị lôi ra ngoài.
Dường như thanh kiếm này đã bị trói chặt cố định với bộ xương.
"Không chừng trước khi chết người này là một cường giả vô cùng mạnh".
Một người không nhịn được phỏng đoán.
"Sợ là như vậy!" Một người khác nói: "Người phải chém bằng thần kiếm này, nhất định sẽ không quá kém!"
"Ừm! ?
Tôn Lê cũng trịnh trọng gật đầu, vô cùng đồng ý với ý kiến này, sau đó lại xoa cầm nói: "Chỉ có điều vị trí thanh kiếm này đâm, thật sự làm người ta có phần nghĩ không ra".
"Đúng vậy. Ta cũng muốn nói vấn đề này đây. Sao lại cắm trên mông? Chuyện này là sao? Cũng có thể vì đây là bộ phận quan trọng sao?"
"Chẳng lẽ khi người này còn sống, nhược điểm nằm trên mông?"
"Thiên hạ có người kì lạ như vậy sao, nhược điểm nằm trên mông?"
"Chuyện này không thể nói chính xác được. Có lẽ người này tu luyện công pháp nào đó không giống bình thường, hoặc là muốn hành động bất ngờ, mê hoặc đối thủ, nên mới cố ý đặt nhược điểm ngay trên mông mình".
"Được rồi, được rồi. Các ngươi đừng ầm ĩ nữa."
Sắc mặt Tôn Lê sốt ruột quát lên: "Khẩn trương rút kiếm ra đi".
"Nhưng mà nhìn thanh kiếm này xem, hình như bị khảm trên người bộ xương rồi, khó rút ra lắm!" Trong đám có người không nhịn được nói.
"Không rút ra được thì huỷ luôn bộ xương khô này." Tôn Lê không kiên nhẫn nói: "Không lẽ người chết còn mỗi bộ xương khô mà phải tốn nhiều sức sao."
Nói xong, bàn tay Tôn Lê khẽ động.
Hắn nặn ra một quả cầu năng lượng cực lớn, sau đó nhìn thoáng qua bộ xương khô, chuẩn bị đánh lên.
"Trưởng lão, dù sao thi thể này cũng từng là một vị cao thủ, làm vậy hình như không hay lắm?"
Thời khắc mấu chốt, có người đứng ra ngăn cản, hơi lo lắng nói:
"Dù sao cũng có khả năng cao thủ bị thần kiếm giết chết, có lẽ chúng ta nên dành cho hắn sự tôn trọng trọn vẹn. Nếu sau khi chết còn bị người ta phá huỷ thi thể, thế này thì quá bi thảm rồi."
"Sau khi hắn chết xác hắn thế nào thì liên quan cái mẹ gì đến ta hả?"
"Chết cũng chết rồi, sao còn có chuyện phá đám được."
"Còn từ từ rút, rút cái rắm ấy".
Đại lực xuất kỳ tích, rút thẳng kiếm ra là được."
Tôn Lê hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bóp năng lượng công kích ra khỏi tay, bắn vào bộ xương khô dưới đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận