Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 599: Cái chết đến (1)

Thật không còn gì để nói.
Lâu Bản Vĩ liếc mắt đã nhận ra, tổ tông mười tám đời đều không phải người tốt, chuyên môn tế luyện người sống để nâng cao thực lực của mình.
Đương nhiên, điều làm Lâu Bản Vĩ tức giận nhất vẫn là vì đám người này xuất hiện, làm hắn mất hứng, khiến cho tiền bạc hắn tích trữ nửa năm mất trắng.
Hắn tinh thần sa sút rời đi, nhìn đêm dài đằng đãng, chỉ có thể tiếp tục làm bạn với đám Cấu Tử.
"Các hạ, xin... xin dừng bước!"
Thấy Lâu Bản Vĩ sắp rời đi, Tô Vân Vận muốn nói lại thôi gọi lại.
Lâu Bản Vĩ quay đầu nhìn về phía nàng.
"Đa tạ ân cứu mạng của các hạ, trước kia có nhiều điều bất kính với các hạ, là ta không nên."
Tô Vân Vận cung kính khom người với Lâu Bản Vĩ, thành khẩn nói.
Nàng tiếp tục nói: "Vừa rồi các hạ cũng nghe thấy lời người kia nói, sợ rằng Trần Di Chân sẽ tiếp tục phái người gây bất lợi cho ta, cho nên ta mong các hạ có thể ở lại, bảo vệ ta hai ngày..."
Tô Vân Vận cúi thấp đầu, kiên trì nói ra lời thỉnh cầu.
Dù sao trong lòng nàng hiểu rất rõ, nếu người của Trần Di Chân thật sự đánh tới một lần nữa, lấy thực lực của nàng chắc chắn sẽ không có biện pháp ngăn cản, chỉ có một con đường chết.
Đó là lí do vì sao vào thời khắc này, nàng không thể không xin Lâu Bản Vĩ bảo vệ mình.
"Bảo vệ ngươi?"
"A, không phải ngươi luôn miệng nói không cần ta bảo vệ sao?"
Lâu Bản Vĩ chất vấn.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Vân Vận trở nên khó coi.
Mặt và cổ nàng đỏ lên, nóng rát.
Đúng vậy.
Lúc trước đúng là nàng xem thường Lâu Bản Vĩ, thậm chí nhất nhất muốn đuổi hắn đi, bây giờ lại muốn mời hắn trở về, người ta dựa vào cái gì để đồng ý với nàng đây.
"Xin lỗi các hạ, lúc trước là ta có mắt không tròng".
Nhưng Tô Vân Vận vẫn không cam lòng, nghiến chặt răng, nói lời tạ lỗi một lần nữa, nói tiếp: "Nhưng vẫn mong các hạ có thể không để bụng hiềm khích lúc trước, đồng ý với ta".
"Ta không rảnh".
Lâu Bản Vĩ giận dữ vung tay áo, lạnh lùng cự tuyệt thẳng thừng.
Sắc mặt Tô Vân Vận vô cùng khó coi, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục khẩn cầu: "Ta nói lời này có lẽ là rất quá đáng, cực kì vô lễ, nhưng nếu không có các hạ bảo vệ, ta chắc chắn sẽ chết!"
"Ai nói ngươi sẽ phải chết?"
"Cho ngươi chết rồi sao, không phải bảo ngươi trở về võ quán sao, trong võ quán ngươi có thể xảy ra chuyện gì chứ, sao ngươi nhiều lời thế?"
Lâu Bản Vĩ tức giận nói.
Hiển nhiên, hắn vẫn canh cánh trong lòng việc tiền bạc bị lãng phí tối nay.
Bởi vì hắn bảo vệ nữ nhân này chỉ kiếm lời được một đồng kim tệ, nghĩ đi nghĩ lại, tối nay xuất thủ chuyến này đúng là thua thiệt.
Nói xong, Lâu Bản Vĩ trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng Lâu Bản Vĩ biến mất, sắc mặt Tô Vân Vận rất khó coi.
Chỉ là trong lòng nàng biết, không thể trách Lâu Bản Vĩ được.
Người ta nguyện ý ra tay giúp đỡ nàng một lần, đã là làm tròn đạo nghĩa rồi.
Nàng không có chỗ nào để đi, chỉ đành trở về võ quán.
Nhớ tới Lâu Bản Vĩ bảo nàng trở về võ quán là có thể an toàn, nàng ôm một tia hi vọng, tiếp tục điều tra thêm về nó.
Điều tra xong, không còn hi vọng gì nữa.
Tô Vân Vận cúi đầu, khoé miệng đầy vẻ đắng chát.
Bởi vì vừa rồi tìm hiểu, tuy nàng mơ hồ cảm thấy võ quán có chút không bình thường, nhưng nếu nói có khả năng ngăn cản công kích của cao thủ do Trần Di Chân phái tới, thật sự là nằm mơ giữa ban ngày.
Mà lý do Lâu Bản Vĩ nói như vậy, có thể thấy đấy là lời nói qua loa tắc trách để cự tuyệt nàng.
"A, hi vọng người của Trần Di Chân tạm thời sẽ không tới, chờ sau khi ta nhất chuyển Niết Bàn, chắc là cũng có chút năng lực tự vệ.
Ngồi trên giường hẹp, nàng khẽ thở dài một hơi, trong lòng an ủi mình như vậy.
Bình tĩnh lại, nàng cảm nhận tốc độ Niết Bàn, có lẽ còn một ngày nữa, Niết Bàn sẽ hoàn tất.
Sau khi Niết Bàn, trong vòng một ngày tu vi sẽ trở về như cũ, sau đó đạt tới một cảnh giới mới.
Tổng cộng cần thời gian hai ngày.
Hai ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Nếu Trần Di Chân muốn giết nàng cho sướng tay, lấy cảnh giới của hắn, chạy đến nơi này không cần đến nửa ngày.
Nàng tinh thần không yên tiếp tục ngồi xếp bằng trên giường, luôn căng thẳng duy trì cảnh giác cao độ.
Bỗng nhiên, nàng mở tròn mắt ra.
Nàng cảm nhận được rõ ràng, bốn phía xung quanh võ quán truyền tới một uy áp to lớn.
Nàng vội vàng đứng lên đi ra cửa.
Lập tức nhìn thấy trên bầu trời phía trước võ quán, một bóng người lơ lửng trên cao, hắn thân mặc áo bào trắng, cứ như thế lẳng lặng đứng ở trên bầu trời, chờ Tô Vân Vận xuất hiện.
Nhìn thấy Tô Vân Vận xuất hiện, hắn hơi mở mắt ra, từ tốn nói: "Vân Vận, lâu rồi không gặp, có khoẻ hay không!"
"Trần Di Chân?"
Nhìn thấy người này, toàn thân Tô Vân Vận run rẩy, gắt gao nghiến răng, tràn ngập thù hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận