Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1250: Dạ Kiêu

Nếu thua người khác thì còn đỡ, thua đồ đệ bảo bối của mình, tuyệt đối không được.
"Ài, được rồi được rồi".
Dịch Phong bất đắc dĩ thở dài.
Dù sao cũng nhàm chán, nếu đã bắt đầu rồi cứ dứt khoát ngược đãi một lúc thôi.
Ván này.
Không ngoài dự đoán của Dịch Phong, ông lão đội đấu lạp bị Dịch Phong chơi đến xoay mòng mòng trên bàn cờ, thời gian kiên trì còn không bằng ván trước.
Nhưng ông ta vẫn không cam lòng, tiếp tục quấn lấy Dịch Phong.
Cho nên kế tiếp hai người lại chơi thêm năm ván nữa.
Năm ván đó, ván sau kết thúc còn nhanh hơn ván trước, thời gian ông lão chống đỡ trong lòng bàn tay Dịch Phong ván sau lại ngắn hơn ván trước.
Dù sao lúc vừa bắt đầu Dịch Phong sẽ nhường nhịn và chừa chút mặt mũi cho đối phương, nhưng ông lão này không tin tà, Dịch Phong dứt khoát không nhường nữa, thẳng thừng dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết trận đấu.
Mấy ván cờ tiếp theo khiến tâm thái của ông lão đội đấu lạp hoàn toàn sụp đổ.
Dưới đấu lạp, vẻ mặt ông ta xấu hổ.
Ông ta không thể không thừa nhận, bản thân hoàn toàn không phải đối thủ của Dịch Phong về phương diện đánh cờ.
"Không sao không sao, chỉ là đánh cờ không lại thôi, không ảnh hưởng đến việc ta nhận đồ đệ."
"Hơn nữa ta nhận đồ đệ đâu phải dạy chơi cờ, chỉ cần những phương diện kia mạnh hơn tiểu tử đó là được rồi."
"Đúng rồi, chỉ là đánh cờ thôi mà, ai nói làm sư tôn thì nhất định phải mạnh hơn đồ đệ toàn diện..."
Ông lão đội đấu lạp an ủi bản thân như vậy, trong lòng mới dễ chịu hơn không ít.
Cứ như vậy trong khoảng thời gian nhàn nhã của mấy người, chiếc thuyền cũng đã đến gần đảo Thiên Độc.
Chỉ mới đến gần thôi mà trong không khí đã lan tràn một mùi thuốc gay mũi.
Bất kể là trên bầu trời hay vùng biển gần đó đều không nhìn thấy vật sống.
Đảo Thiên Độc quả nhiên danh bất hư truyền.
Sau khi lên đảo, không ngoài dự đoán cả hòn đảo đều trống trơn, đất đá lởm chởm, không nhìn thấy chút màu xanh nào.
Nếu không phải đã sớm chuẩn bị, e rằng còn tưởng bản thân đã bước vào vùng đất cấm nào đó.
Cuối cùng đã đến nơi chôn thân của mình, vẻ mặt Dịch Phong hưng phấn.
Trái lại ông lão đội đấu lạp, trạng thái bình thường, không hề có cảm giác gì.
"Hai vị anh hùng, tin tức hai người lên đảo ta đã sớm thông báo cho đại nhân Dạ Kiêu, bây giờ ta đưa hai vị đến gặp đại nhân Dạ Kiêu".
Ông lão khách sáo đi trước dẫn đường.
Nhưng mà nghe thấy hai chữ Dạ Kiêu, bước chân của ông lão đội đấu lạp ban nãy còn không chút hứng thú không khỏi khựng lại.
Dịch Phong bên cạnh phát giác điều khác thường, không nhịn được hỏi: "Phó lão bá, lai lịch của Dạ Kiêu rất lớn sao?"
Thông qua giao lưu trên thuyền, Dịch Phong biết ông lão đội đấu lạp tên Phó Nam Thiên, Phó Nam Thiên nghe vậy, truyền ra giọng nói dưới đấu lạp: "Một nữ nhân khủng khiếp."
"Được xưng là độc nữ Vân Tinh, tuy chỉ là bán thánh nhưng nàng ta lại là sự tồn tại mà thánh nhân cũng không dễ dàng trêu chọc, thật sự là do độc công mà nàng ta sử dụng quá xuất thần nhập hóa, thánh nhân hơi bất cẩn một chút cũng sẽ dễ dàng trúng chiêu."
"Đảo Thiên Độc chính là do nữ nhân này phụ trách".
"Tóm lại lát nữa gặp mặt, ngươi cách nữ nhân đó xa một chút, cả người nàng ta toàn là độc, làm không tốt sẽ mất mạng".
Phó Nam Thiên cẩn thận nhắc nhở Dịch Phong.
Tuy có ông ta ở đây có thể đảm bảo Dịch Phong tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng trúng độc của nữ nhân kia ít nhất cũng là chuyện phiền phức.
"Như vậy à..."
Dịch Phong xoa cằm, ầm thầm ghi nhớ manh mối này trong lòng.
Cuối cùng nhóm người đã đến một đại điện màu đen.
Bên trên.
Có một nữ tử tóc đen đang ngồi với tư thế tùy ý.
Dáng người nàng ta cao gầy, ngồi ở đó như một con rắn nước, hiện rõ thân hình tuyệt mỹ.
Nhất là áo giáp đen bó sát người của nàng ta, phác họa đôi chân dài vô cùng tinh tế.
Ngũ quan nàng ta tinh xảo, mặt trái xoan tiêu chuẩn, nhưng làn da không hề trắng nõn, đường kẻ mắt cùng bờ môi đều lóe lên vẻ đen kịt, dùng lời nói của Dịch Phong chính là kiểu trang điểm đen tối ở kiếp trước, nữ nhân này hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng trong lòng hắn, chẳng qua trẻ hơn nhiều so với hắn dự đoán.
Lúc này tay ngọc của nàng ta đang khẽ vuốt ve một con thằn lằn có độc, ánh mắt hút hồn nhìn hai người Dịch Phong và Phó Nam Thiên được dẫn vào với vẻ tràn ngập hứng thú.
"Hoan nghênh hai vị cao thủ Hợp Đạo cảnh đến đây."
Nhìn thấy hai người, Dạ Kiêu khẽ cong môi, đứng dậy chào đón.
Khi bọn hắn còn đang đi trên đường, Dạ Kiêu đã thuộc lòng tin tức của bọn hắn.
Đương nhiên.
Điều nàng ta không hề hay biết là Dịch Phong hoàn toàn không biết bản thân mình ở cảnh giới nào, mới nói đại là Hợp Đạo cảnh.
Mà Phó Nam Thiên thấy Dịch Phong báo Hợp Đạo cảnh, suy nghĩ không muốn để lộ thân phận cho nên cũng báo là Hợp Đạo cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận