Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1877: Hậu sinh khả úy (2)

Chắc con hàng kia không chết trong nhẫn đấy chứ?
Hắn vội vàng dùng suy nghĩ thôi thúc nhẫn chứa đồ, nhấc Lưu Hạo Thiên ra, thấy con hàng kia vẫn là dáng vẻ mất hồn mất vía như trước, may mà vẫn còn thở, bấy giờ mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Phù...”
“Đây, chính là tên này.”
Thình lình nhìn thấy nam nhân dơ bẩn như vậy, Lâm Nhược Vi không biết ra sao, chỉ nhìn chằm chằm với vẻ khó hiểu, không hiểu nổi sao Dịch tiền bối lại bắt tên này.
Tam thúc Lâm Tiêu sâu xa khó đoán là thế, nhưng trông thấy hắn ta cũng không nhận ra ngay.
Có điều dù sao trải nghiệm của ông ta cũng không tầm thường, hơn nữa có phần tò mò với hành vi của Dịch Phong, không khỏi nhìn thêm vài cái...
Càng nhìn càng trợn to mắt.
Chẳng qua chỉ quan sát vài giây, đồng tử vị tiền bối này bỗng dưng co rụt, đôi tay chắp sau lưng cũng chậm rãi buông ra, như thể gặp chuyện gì đó kinh khủng!
Không chờ Lâm Nhược Vi nhìn thêm, vị tiền bối này bỗng nhiên kéo nàng ta qua một bên.
Động tác đột ngột bất ngờ, sắc mặt dường như cũng có chút nghiêm trọng.
Lâm Nhược Vi thông minh biết mấy, chớp mắt trong lòng run rẩy.
Lâm Tiêu tam thúc của nàng ta là nhân vật bậc nào, cho dù ở trung tâm thần địa cũng khó có chuyện gì khiến vị này căng thẳng như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sự việc quá đột ngột, Lâm Nhược Vi đành phải vô thức nhỏ giọng dò hỏi.
“Tam thúc, thúc đây là…?”
Vừa nói được một nửa, Lâm Tiêu đã trầm giọng hỏi ngược lại!
“Nhược Vi, người quen của ngươi đã gây ra chuyện lớn rồi!”
Lâm Nhược Vi nghe mà trừng to mắt, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
“Đây...”
“Có tam thúc ở đây, chuyện gì phải căng thẳng đến thế?”
Chân mày Lâm Tiêu khẽ cau lại, giọng điệu càng thêm nghiêm nghị.
“Ngươi có biết người hắn bắt là ai không?”
“Người hắn bắt là con trai Lưu Trường Phong trưởng lão ngoại môn thần cung!”
Lộp bộp!
Lâm Nhược Vi hoảng hồn đến độ lòng run lên, vội vàng quay đầu nhìn nam nhân dơ bẩn như ăn mày kia!
“Cái gì?!”
“Con trai trưởng lão ngoại môn thần cung, làm sao có thể!”
Nghe vậy, gương mặt Lâm Tiêu không còn ý cười.
“Ta và Lưu Trường Phong từng có duyên gặp mặt vài lần, người này vô cùng cưng chiều nhi tử, mỗi lần có trường hợp gì quan trọng đều dẫn theo bên mình, ta tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm!”
“Người này chính là con trai Lưu Trường Phong, Lưu Hạo Thiên!’.
Giọng điệu gần như nghiến răng vang lên bên tai, Lâm Nhược Vi sợ hãi trợn to mắt.
Nhìn chằm chằm tên ăn mày mềm nhũn cách đó không xa, có làm thế nào nàng ta cũng không dám tin, thân phận người đó lại ghê gớm như thế, càng không dám tin ngay cả người này mà Dịch tiền bối cũng bắt!
Trời ơi…
Đây là người của thần cung, là thế lực mạnh nhất cả Lam Tinh ở thần địa!
Sự chấn động lan tràn tâm thần, Lâm Nhược Vi không biết phải làm sao.
“Đây, giờ phải làm sao đây!”
Dưới tình thế cấp bách, nàng ta đành phải cắn răng quay đầu nhìn lại.
“Tam thúc, Dịch tiền bối có đại ân với ta, ta…”
Nói được một nửa lại không dám nói tiếp.
Nàng ta vừa muốn đền ơn Dịch Phong lại sợ liên lụy tam thúc, lựa chọn nhân nghĩa khó vẹn đôi đường, khiến vị giai nhân này khó lòng mở miệng!
Lâm Tiêu vừa nhìn đã hiểu rõ suy nghĩ của chất nữ.
Trầm ngâm vài giây rồi mới trầm ổn vuốt râu lên tiếng.
“Bỏ đi.”
“Nếu đã đến đây cũng coi như duyên phận, ta sẽ cố gắng trợ giúp hết sức, cũng không phụ tấm lòng này.”
Vừa nói xong câu này, Lâm Nhược Vi ngạc nhiên mừng rỡ không thôi.
Vừa cảm động vì đại nghĩa của thúc thúc, cũng chấn động vì thực lực và khí phách phi phàm của tam thúc!
Chú cháu hai người một trước một sau đi về phía Dịch Phong.
Nét mặt Lâm Tiêu nghiêm túc.
“Dịch Phong, ngươi nghe ta khuyên một câu, mau thả người này ra!”
“Nói thật cho ngươi biết vậy, người này là con trai Lưu Trường Phong, Lưu Trường Phong là trưởng lão cung Vẫn Thần, tu vi khủng khiếp thủ đoạn phi phàm, nếu gây lớn chuyện cho dù là ta cũng khó nắm chắc có thể hoàn toàn ứng phó được!”
“Nếu giờ ngươi thả người này, dựa vào giao tình nhiều năm nay giữa ta và ông ta, có lẽ còn có thể hòa giải được!”
Vừa dứt lời, Lâm Nhược Vi cũng sốt ruột lên tiếng phụ họa.
“Dịch Phong tiền bối, ngài nghe tam thúc ta khuyên một câu đi, tuy không biết các người có ân oán gì, nhưng không thể vì nóng giận nhất thời mà gây ra họa lớn!”
Nhìn sắc mặt sốt ruột của hai chú cháu, bấy giờ Dịch Phong mới hiểu ra.
Có lẽ bọn hắn cũng nhận ra công tử hay ra vẻ này.
Dịch Phong có thể hiểu được sự lo lắng trong giọng nói và thái độ của bọn hắn, do quan tâm hắn nên mới như vậy, nhưng nghe câu này hắn thật sự không biết phải trả lời thế nào.
Hắn đã quyết định không chết không thôi với cung Vẫn Thần, từ lâu đã không coi hai cha con này ra gì.
Đối mặt với lời khuyên của bọn hắn, Dịch Phong đành phải mỉm cười trấn an.
“Ừm…”
“Ta biết hắn ta là người của cung Vẫn Thần, nhưng ta làm vậy là có nguyên nhân, sự việc đã đến nước này đã không quay lại được nữa, đa tạ hai vị quan tâm, ta có thể tự giải quyết chuyện này, không cần lo quá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận