Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1395: Thử một chút liền tạ thế (2)

Kinh hỉ lớn lao tràn ra, các vị Thánh nhân rung động không thôi.
Liên tiếp bay lên phía trước!
"Thực không ngờ rằng Ngụy lão đệ tưởng như yếu nhất lại là người mạnh nhất trong chúng ta!"
"Đúng vậy, chiêu kiếm khủng bố kia thực khiến người khác cả đời khó quên!"
"Ta quả thực không nhìn ra tu vi kiếm đạo của Ngụy lão đệ lại mạnh như vậy, thì ra ngày thường chỉ là giả vờ!"
"Ngươi sớm nói mình có kiếm ý bá đạo bậc này thì lão phu đã không ngăn cản ngươi!"
Quảng Cáo "Đáng ghét! Để cơ hội cho ngươi ra vẻ rồi!"
"Ha ha ha..."
Thoải mái cười to mấy tiếng, các vị Thánh nhân đều đầy xúc động.
Chỉ có Cổ Thánh Lạc Hồng Phi là đã dần bình phục lại tâm trạng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc chấn động.
"Nguy lão đệ, ngươi có tu vi kiếm đạo mạnh như vậy từ bao giờ thế?"
Lạc Hồng Phi lấy kiếm đạo nhập Thánh, lại là Thánh nhân thành danh vài vạn năm, cảm ngộ đối với kiếm đạo rất sâu sắc, nhưng tận mắt thấy một kiếm vừa nãy, cho dù là hắn cũng chỉ có thể ngưỡng mộ than thở.
Giờ phút này hồi tưởng lại, trong lòng bộc phát hiếu kỳ.
Câu hỏi này cũng gãi đúng chỗ ngứa của các vị Thánh nhân khác "Đúng vậy, Ngụy lão đệ chưa bao giờ thể hiện tu vi kiếm đạo, bây giờ lại có thể dùng một kiếm chém chết con hổ khổng lồ kia, thực không hợp với lẽ thường!"
"Chẳng lẽ ngươi mới có đốn ngộ?"
"Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
"Không sai, đại đạo khác đường, lúc trước hắn không hiểu kiếm đạo, sao có thể đột nhiên đốn ngộ?"
Trong lúc mọi người hiếu kỳ cùng chấn động.
Ngụy Đông Hải bây giờ mới lấy lại tinh thần.
Đừng nói mọi người đang chấn động.
Ngay cả chính hắn cũng bị một kiếm kia dọa sợ!
Hắn vốn cho rằng có cổ kiếm phòng thân, nói không chừng có thể kéo dài thời gian, tranh đấu với con hổ khổng lồ một lúc, lát nữa Lạc lão ca lên đấu với con hổ thì đối phương cũng đã tiêu hao không ít sức lực.
Nghĩ như vậy, Ngụy Đông Hải mới kiên quyết ra tay thử xem.
Hoàn toàn không thể tưởng được.
Thử một lần đã hết phim!
Hắn chỉ là vung kiếm ngăn cản mà thôi, kết quả lại trực tiếp làm thịt con hổ khổng lồ.
Nói thật, hắn đã mạnh đến mức chính hắn cũng phải sợ hãi!
Bị các Thánh nhân vây quanh tán dương, khuôn mặt Ngụy Đông Hải tràn đầy vinh quang, như thể đi tới đỉnh cao cuộc đời, nhưng hắn cũng là biết đó căn bản không phải là tu vi thực sự của mình.
Công chính thuộc về cổ kiếm trong tay.
Kiếm này còn bá đạo hơn dự đoán ngàn vạn lần!
Cái cơ duyên này còn khoa trương hơn tưởng tượng.
Cơ duyên khủng bố như thế lại bị tiền bối Dịch Phong tiện tay tặng ra ngoài, Phong thái cùng với tấm lòng dìu dắt hậu bối bậc này, quả xứng với thân phận cao nhân tuyệt thế của hắn!
Càng nghĩ càng xúc động, gần như trong lòng tràn đầy sùng kính.
Ngụy Đông Hải nắm chặt cổ kiếm trong tay, bàn tay đang có chút run lên, vui vẻ không thôi.
Vẻ ngoài kì lạ này tự nhiên Lạc Hồng Phi đã thấy ở trong mắt.
Lưu ý đến thanh kiếm kia, đôi mắt đục ngầu của Lạc Hồng Phi loé lên một cái!
"Kiếm này..."
"Chuôi kiếm đen kịt, tạo hình đơn giản đến mức có chút cổ quái, lão phu chưa bao giờ thấy có người dùng loại kiếm này, hình như..."
Lời nói của Cổ Thánh dẫn đến một vị Thánh nhân kinh ngạc nhìn qua.
Đột nhiên hắn mở miệng tiếp lời!
"Tựa hồ là một trong hai thanh kiếm nằm ở chỗ sâu trong Cổ Tẩu Lang thì phải..."
Câu này nói ra, khiến mọi người đều đột nhiên nhìn chăm chú.
Liếc nhìn lại, quả nhiên có mấy phần quen thuộc.
Lập tức kinh ngạc tra hỏi!
"Hình như là thật!"
"Đúng là càng nhìn càng giống, năm đó lão phu từng dùng hết toàn lực cũng không thể rút ra thanh kiếm này!"
"Mấy vị tiền bối tu vi cao thâm cũng không thể mang nó về, thậm chí có người về sau buồn bực quá mà chết".
"Kiếm này đã bị rút ra?"
"Nguy lão đệ, sao ngươi có thể làm được chuyện này!"
Mặc dù mọi người muốn tán thưởng nhưng hai mắt đã không nhịn được tò mò.
Ngụy Đông Hải trở thành tiêu điểm ở dây, cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
Đồng thời, hắn cũng không có quên ngọn nguồn của sự vinh quang này.
Trong lòng đã càng thêm sùng bái tiền bối Dịch Phong, đồng thời âm thầm quyết định, sau khi trở về sẽ mang hết rượu Xích Viêm đi đáp lễ.
Lễ vật nho nhỏ này, đương nhiên tiền bối Dịch Phong sẽ không thèm để vào mắt, nhưng đây đã là cách biểu đạt long biết ơn lớn nhất hắn làm được, chỉ cần vụng trộm biếu tặng trước sư huynh một bước, tiền bối Dịch Phong nhất định có thể cảm nhận được thành ý của hắn!
Càng nghĩ càng xúc động, Ngụy Đông Hải chưa bao giờ được tung hô như hôm nay.
Không chỉ mọi người yêu thích ngưỡng mộ, dù là Cổ Thánh Lạc Hồng Phi cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
"khụ khụ..."
"Nguy lão đệ, không biết có thể cho lão phu mượn thanh kiếm này xem một chút không?"
Vừa nói, Cổ Thịnh Hồng vừa lộ vẻ mặt tràn đầy chờ đợi nhìn Nguy Đông Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận