Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 89: Đại trận Thiên Âm

“Tất nhiên…”
Lý Mạc Trắc ngẩng lên đầu, tiếp theo vừa nở nụ cười lạnh lùng vừa nói: “Không phải ta cũng không làm gì, ở trên trận pháp này, ta đã bố trí thêm hai tầng pháp trận, cho nên cho dù là thần tiên đi chăng nữa, cũng không có cách nào cứu các ngươi ra ngoài.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, ba người Ngô Vĩnh Hồng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, trên mặt cũng trắng bệch không còn chút máu nào.
Nếu thật là như thế, vậy ba người bọn họ chỉ có thể ở nơi này chờ chết!
“Vì sao ngươi lại phải làm như vậy chứ?” Ngô Vĩnh Hồng vô cùng đau đớn hỏi.
“Tất nhiên là bởi vì Thần Bá thánh phẩm trong tay ngươi.” Lý Mạc Trắc cười lạnh lùng: “Thực lực của Ngô Vĩnh Hồng ngươi không bằng ta, trí lực không bằng ta, ngươi lấy đâu ra tư cách dùng thứ tốt như vậy chứ?”
“Vậy mà ngươi…”
Dưới cơn tức giận, trong miệng Ngô Vĩnh Hồng phun ra một ngụm máu tươi.
“Lấy ra đây đi!”
Lý Mạc Trắc chỉ lạnh lùng cười, bàn tay vung lên, Ngô Vĩnh Hồng không có một chút sức phản kháng nào, Thần Bá thánh phẩm trong tay đã bị đưa tới tay Lý Mạc Trắc.
Thần Bá đổi chủ, Ngô Vĩnh Hồng tức giận đến mức cả người phát run, nhưng lại không thể làm gi cả.
Nhiều trận pháp được chồng thêm vào như vậy không chỉ hạn chế hành động của bọn họ mà còn đè nén tu vi của bọn họ, cho nên ở trong tay của Lý Mạc Trắc, bọn họ chính là cá thịt ở trên thớt.
Nhưng Ngô Vĩnh Hồng vẫn không cam lòng như cũ, cắn răng nói từng câu từng chữ: “Thần Bá này chính là vật mà tiên sinh cho ta, mà ta đã lập lời thề ước sẽ vì hắn cống hiến sức lực từ trước rồi, ngươi cứ như vậy mà cướp đồ của tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không sợ tiên sinh tìm ngươi gây chuyện phiền phức hay sao?”
“Cũng đúng.”
“Nếu ngươi để tiên sinh biết được việc này, đồng nghĩa với việc ngươi sẽ tan thành tro bụi.”
Nói đến vị ở võ quán kia, Tôn Gia Cát và Sở Sư Cuồng ở một bên dường như thấy được hy vọng, rối rít mở miệng quát mắng, chỉ hy vọng Lý Mạc Trắc có thể có chút kiêng dè với bọn họ.
“Ha ha!”
Nhưng mà, Lý Mạc Trắc lại cười phá lên.
“Ngươi cười cái gì?”
Ba người lạnh nhạt nói.
“Ta đang cười ba người các ngươi quá ngây thơ.” Lý Mạc Trắc nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Nói thật cho ngươi biết, ta cũng không sợ hắn, thậm chí bảo vật trong võ quán kia của hắn, cũng là thứ mà ta hằng nhớ mong đó!”
“Ngươi vậy mà dám coi thường tiên sinh, còn dám thèm nhỏ dãi bảo vật của tiên sinh, chỉ sợ ngươi chết cũng không biết mình chết như thế nào.” Ngô Vĩnh Hồng nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Ha ha.”
“Các ngươi nói đúng lắm, người này quả thật khủng bố, ngày thường ta nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng gần đây đối với Lý Mạc Trắc ta mà nói, là cơ hội tốt mà trời ban cho.” Lý Mạc Trắc nhếch khóe miệng.
“Trời cho cơ hội tốt cái gì chứ?”
Ba người Ngô Vĩnh Hồng biểu lộ ra vẻ ngờ vực không hiểu chuyện gì cả.
“Ngày mai, vừa đúng lúc là thời điểm mà vừa năm âm, tháng âm, ngày âm, là ngày vạn năm khó gặp của Tiên Giang đại lục, cho nên…”
Nói đến này, Lý Mạc Trắc thể hiện vẻ cao thâm khó đoán, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà, Ngô Vĩnh hồng ba người lại trợn to hai con mắt.
“Ngươi…Ngươi ngươi, vậy mà ngươi lại biết đại trận Thiên âm đã thất truyền kia, loại tà môn trận pháp này, làm sao, làm sao có thể chứ?”
Trong lúc nhất thời, sắc mặt ba người trở nên trắng bệch.
“Ha ha ha…”
“Ba lão già cổ hủ các người, xem ra cũng không ngốc lắm.” Lý Mạc Trắc cười lớn tiếng rồi nói: “Không tồi, đúng là lão phu đã học xong đại trận Thiên âm, chỉ cần ta bố trí đại trận Thiên âm ở xung quanh võ quán kia, những kẻ dưới Tiên Giả, sợ là tu vi bị mất đi lúc nào còn không hay biết, đến lúc đó, vị tiên sinh mà các ngươi luôn miệng kính sợ kia sẽ là vật chơi đùa ở trong tay của ta.”
Lời này vừa dứt.
Trong lòng ba người họ dấy lên từng đợt sóng to gió lớn, trên mặt cũng đã biến thành tro tàn nguội lạnh.
Bởi vì Lý Mạc Trắc nói không hề sai, đại trận này chính là khủng bố như vậy đấy.
Đương nhiên, điều kiện để tạo trận cũng vô cùng hà khắc, yêu cầu phải là năm âm, tháng âm, ngày âm, khắc âm mới có thể đủ tiêu chí để duy trì.
Vốn dĩ ở trong thời điểm bình thường, Lý Mạc Trắc dù có dùng đại trận này cũng vô dụng. Nhưng ai có thể ngờ được rằng, ngày mai lại là ngày mà vạn năm cũng khó gặp được này cơ chứ?
“Đúng rồi, không ngại nói cho các ngươi biết, ta còn sử dụng bí pháp đoạt vận khí nữa!” Lý Mạc Trắc ung dung nói.
“Cái gì?”
Một câu nói thôi, nhưng rơi vào trong tai ba người bọn Ngô Vĩnh Hồng lại giống như một quả bom nặng ký được thả xuống vậy.
“Ngươi, ngươi ngươi, ngươi muốn, ngươi lại muốn cướp đoạt khí vận của tiên sinh?” Môi của Ngô Vĩnh Hồng run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Mạc Trắc mà nói.
“Không ngờ rằng Ngô Vĩnh Hồng ngươi còn rất thông minh đấy nhỉ?”
Lý Mạc Trắc lạnh lùng mà nói: “Sức mạnh vị kia ngập trời, là người mà ngay cả chúng ta cũng nhìn không ra tu vi, cũng không biết là Võ Thánh hay là Võ Đế nữa. Cộng với việc có vô số bảo vật, loại người này, đương nhiên là sở hữu vận khí nghịch thiên cực kì lớn.”
“Chỉ cần Lý Mạc Trắc ta tước đoạt được vận khí của hắn thì nói không chừng lúc sinh thời ta cũng có thể bước vào Võ Đế, thậm chí còn có thể tiến vào cấp bậc Tiên Võ Giả trong truyền thuyết kia cũng không chừng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận