Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2104: Gặp lại sói (2)

“Hữu dũng vô mưu cũng thế mà thôi, cho dù tu vi của ngươi mạnh hơn, cũng không thể nào nhìn thấu bản tọa vào lúc này!”
“Ha ha ha…”
Long Thiên càng cười càng điên cuồng, dường như muốn phát tiết đủ loại uất ức vừa rồi hết ra ngoài!
Đúng vào lúc này.
Một tiếng phật hiệu vang vọng xung quanh, phảng phất như có sức mạnh đại đạo vô tận, xuyên qua tinh hà đến, khiến hắn ta kinh ngạc thu lại ý cười.
“A di đà phật…”
Một khắc trước còn không có một chút khí tức nào, đảo mắt đã có âm thanh vang vọng bên tai!
Loại đột biến này, khiến Long Thiên kinh ngạc vô thức nhìn lại, sau khi ăn quả đắng lúc trước, khiến cho lúc này hắn ta càng cẩn thận hơn, cũng không dám có một chút sơ suất nào.
Nhìn kỹ mấy giây.
Cuối cùng phát hiện, có một hòa thượng mập thân mặc hoa phục bước qua tinh hải đến, đứng trước mặt hắn ta chắp tay trước ngực, trên mặt bóng lóng tràn ngập ý cười.
“Thí chủ.”
“Ngươi đã đồng ý với lời hứa, sau có thể dùng mánh lới để trộm gian, nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma, mong rằng thí chủ tự giải quyết cho tốt.”
Lộp bộp!
Long Thiên nghe xong đáy lòng trầm xuồng, trong mắt lóe lên vẻ kinh nghi!
Hòa thượng này bất ngờ xuất hiện, đến hắn ta cũng khó mà phát giác, chắc chắn không phải loại người hời hợt, càng kỳ quái hơn chính là, hình như đối phương biết hành động vừa rồi của mình.
Chỉ chớp mắt, Long Thiên híp đôi mắt lại.
Đánh giá một lượt hòa thượng mập mấy lần.
Long Thiên thấy chẳng qua chỉ là người mặt mũi hiền lành, trong lời nói cũng là dáng vẻ khuyên người hướng thiện, vũ lực so với Dịch Phong chênh lệch rất xa, Long Thiên vẫn chưa cảm thấy có bao nhiêu áp lực, nên dần dần đã có chút lòng tin.
Tốt xấu gì, hắn ta cũng là cao tầng Ma tộc!
Lạ lùng gặp một loài người mạnh mẽ, đã là chuyện bất ngờ, chung quy cũng không đến mức, lại gặp thêm hòa thượng không nhìn thấu, cũng không đánh được đó chứ?
Uất ức lúc trước và bất mãn thời khắc này cùng bùng nổ, Long Thiên lạnh giọng vung tay áo giận dữ lên tiếng mắng!
“Giả thần giả quỷ!”
“Bản tọa không cần biết ngươi nhìn được chuyện vừa rồi như thế nào, đừng cho rằng lúc trước bản tọa nhất thời thua trận, hòa thượng nhà ngươi cũng có thể giễu võ dương oai!”
Vừa mới dứt lời.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười khoan thai vang lên.
“Nếu đã như thế, bần tăng chỉ có thể dẫn dắt thí chủ tùy tâm hướng thiện!”
Tiếp đó, hòa thượng mở năm ngón tay ra xông thẳng đến trước mắt, giống như núi cao áp đỉnh!
“Ba! Ba!”
Mấy tiếng giòn vang vang vọng trong tinh hải, Long Thiên chỉ cảm thấy hai mắt nổi đom đóm!
Hắn ngã trái ngã phải đụng vào vẫn thạch tinh không, sau nhiều lần cố gắng mới ổn định được thân hình, nhưng cũng đã choáng đầu hoa mắt, cản bản không thấy rõ được động tác của đối phương.
Tuy nói không thể so với mấy cái tát vừa rồi vừa nhanh vừa mạnh, cũng chưa đến mức khiến hắn ta mặt mày hốc hác, trên mặt chỉ là để lại từng đạo dấu tay, nhưng cũng khiến cho Long Thiên liên tục kêu khổ!
Quá tàn bạo!
Người này xuất thủ đúng thật tàn ác, hơn nữa mẹ nó còn không nói võ đức, không chút chào hỏi nào đã đưa tay đánh, chớp mắt bàn tay thô to đã đánh đến!
Đây làm gì có chút nào dáng vẻ từ bi của người xuất gia chứ!
“Si…”
Long Thiên hít vào mấy lần khí lạnh còn chưa dừng lại, hòa thượng mập mặc hoa phục kia đã chắp tay trước ngực đứng ở trước mặt!
“Thí chủ.”
“Bây giờ, ngươi đã có tâm tư hướng thiện chưa? Nếu như còn không có chút phật tính nào, bần tăng chỉ có thể độ hóa thí chủ.”
Độ hóa?!
Ôi trời.
Mẹ nó đây là hòa thượng cái gì chứ, còn không phải là một lời không hợp đã muốn hạ tử thủ sao?!
Long Thiên nghe xong giật mình, đột nhiên ngước mắt nhìn lên đã thấy hòa thượng mập kia mỉm cười nhìn xuống, khuôn mặt phúc hậu đó, khiến hắn ta nhìn đến hãi hùng khiếp vía!
Khí tức chết chóc không ngừng đến gần.
Long Thiên kinh hãi đến cổ họng giật giật, trong lòng là có khổ mà khó nói.
Hắn ta mới chạy ra khỏi hang hổ, vì sao đã gặp phải sói rồi?
Bây giờ tu sĩ loài người, đều hung tàn như vậy sao?
Đúng thật là tạo nghiệt mà!
Chỉ sau mấy giây hành hạ, Long Thiên đã biết khoảng cách của hai bên, không dám tiếp tục lên tiếng khiêu chiến, đủ loại uất ức chỉ có thể dằn xuống đáy lòng, vội vã cắn răng hành lễ!
“Tình, ta tình nguyện!”
“Ta tình nguyện hướng thiện, bây giờ sẽ đi Vân Tinh!”
Hòa thượng mập Trần Côn Bằng nghe xong mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ hòa nhã.
“Thiện tai, thiện tai.”
“Nếu đã như thế, thí chủ cùng với bần tăng đi Nguyên Tinh, thí chủ nhất định phải giữ lời hứa, trừ ma bảo vệ đạo!”
Nghe xong.
Long Thiên kinh hãi giật mình, uất ức đến nước mắt sắp chảy ra ngoài!
“Từ ma… bảo vệ đạo?”
Đây không phải là nói linh tinh sao!
Hắn ta thân là cao tầng Ma tộc, sao có thể hạ thủ với Ma tộc ruột thịt, đại nghiệp chưa thành, thế mà kết quả lại thành ta loại trừ chính ta? Nếu như chuyện này bị Đồ Đằng đại nhân biết được, chết một vạn lần cũng không hết tội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận