Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 894: Ngươi có muốn hay không? (1)

"Thế mà ngươi lại muốn một nửa, ngươi có biết cơm này quý giá như thế nào không?"
"Ơ kìa, đừng nóng vội đừng nóng vội".
La Trường Ca vội vàng làm lành cười nói: "Vậy ngươi nói cho ta bao nhiêu thì cho ta bấy nhiêu".
"Một hạt, cho ngươi và đệ của ngươi mỗi người tối đa một hạt".
Tiêu Viêm Diệu nói xong, chọn hai hạt cơm nhỏ nhất trong hộp cơm chiên của mình, đặt vào trong tay La Trường Ca.
"Hai... Hai hạt?"
"Không phải chứ lão Tiêu, ngươi xua đuổi ta sao?"
"Hai hạt như vậy, thì đủ để làm gì?"
Vẻ mặt La Trường Ca sửng sốt, không nghĩ tới vậy mà Tiêu Viêm Diệu chỉ đưa cho hắn hai hạt cơm.
"Ngươi có muốn hay không".
"Hai hạt cơm này là bởi vì ta vẫn xem ngươi là bằng hữu tốt nhiều năm, nếu không phải vậy thì một hạt cơm này, ta phải thu hai ngươi món Tiên Khí hạ phẩm".
Tiêu Viêm diệu phẫn nộ quát, nói xong tỏ ra muốn lấy lại hai hạt cơm này.
Đây chính là cơm chiên của tiền bối.
Chính là cơm vô thượng thần!
Thế mà ta phải dùng hai món Tiên Khí đỉnh cấp mới có thể mua được.
"Đừng đừng đừng, ta muốn ta muốn".
La Trường Ca mỉm cười, vội vàng giành lại.
Dù sao chân muỗi dù bé cũng là thịt.
Sau khi rời đi, La Trường Ca tự mình ăn một hạt, ngoài ra để La Trường Dương ăn một hạt.
Vù vùi Bỗng nhiên, trong nháy mắt hạt cơm tiến vào bụng, La Trường Ca chỉ cảm thấy một nguồn năng lượng khí thế lập tức bộc phát trong đan điền.
Trước đó lực lượng linh hồn, còn có chân nguyên trong đan điền bị Phệ Hồn đại trận rút đi, vậy mà trong giây lát này, đã hồi phục hoàn toàn.
"Mẹ nó, đây là cơm gì vậy?"
"Một hạt có thế mãnh liệt như vậy?"
"Quả nhiên là bảo vật, khó trách lão Tiêu chỉ cho ta hai hạt".
"Hạt cơm giá trị như vậy, hoàn toàn vượt qua đan dược trong tay của ta".
Sắc mặt La Trường Ca kinh hãi.
"Khụ khụ khụ, đại ca ngươi đến rồi à?"
Cùng lúc này, La Trường Dương hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh lại, trên mặt còn mang về ngơ ngác, hắn cảm giác được vết thương trước đó của mình đã hoàn toàn chuyển biến tốt.
Trong đan điền, thậm chí còn có một dòng nước ấm, đang chạy bên trong kỳ kinh bát mạch.
Tỉnh một chút, La Trường Dương bật dậy từ trên mặt đất.
"Quá tốt rồi, ta tìm được tâm trận rồi."
"Ta tìm được tâm trận rồi".
Cũng chính ở lúc này, chưởng môn Trận Thiên tông kích động hô lớn.
Không biết vì sao, Phệ Hồn Trận này bỗng nhiên yếu đi một chút, khiến cho hắn trực tiếp tìm đúng chỗ sơ hở.
Trong nháy mắt tập trung vào tâm trận.
Nghe vậy, ngay lập tức mọi người ở đây đều mừng rỡ, trên mặt đất ai cũng lộ ra về vui mừng.
Mặc dù bị nhốt trong Phế Hồn Trận chỉ vài ngày, nhưng đối với mọi người mà nói, sống một ngày bằng một năm.
"Chưởng môn Trận Thiên tông, ngươi thật sự tìm được tâm trận rồi sao?"
"Thật tốt quá, chúng ta có thể ra ngoài rồi!"
Tất cả mọi người đứng lên reo hò.
"Nhưng mà, tại sao ta lại có cảm giác chưởng môn Trận Thiên tông không chống đỡ được?"
"Ta..."
Đao Vân Mai vừa mới mở miệng, trực tiếp bị bốn năm người đàn ông cao lớn đè xuống đất, không cho hắn ta tiếp tục nói chuyện.
Hai lần.
Hai điều mà Đạo Vân Mai nói tất cả đều linh nghiệm.
Hiện tại chính là thời khắc quan trọng nhất, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm gì nữa.
"Không ổn, chưởng môn Trận Thiên tông bất tỉnh rồi".
Nhưng khi bọn họ vừa mới chặn miệng Đạo Vân Mai lại, thì có người lo lắng đứng lên hô to.
"Trận chưởng môn, người mau tỉnh lại đi, chúng ta còn chờ người dẫn chúng ta phá trận mà."
"Trận chưởng môn?"
Mọi người vây quanh chưởng môn Trận Thiên tông, lớn tiếng kêu gào.
Nhưng mà chưởng môn Trận Thiên tông giờ phút này, sắc mặt đã trắng bệch, linh lực cả người đã cạn kiệt đi rất nhiều, chỉ còn lại da bọc xương.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Ai còn đan được, mau lấy ra đi".
"Lúc này không cần phải cất giấu nữa, chỉ có chưởng môn Trận Thiên Môn mới có thể đưa tất cả chúng ta đi ra ngoài".
Các tu sĩ hô to kêu gọi giúp đỡ chưởng môn Trận Thiên tông.
Nếu chưởng môn Trận Thiên tông gặp chuyện không may, mọi người ở đây không ai có đủ khả năng rời khỏi Phệ Hồn đại trận.
"Ở đây ta còn 2 viên".
"Ở đây ta còn 1 viên".
"Tuy rằng ta không có đan dược, nhưng ta có Linh Quả."
Rất nhiều tu sĩ, đều lấy ra số đan dược ít ỏi còn lại.
Số đan dược này, đều là bảo mệnh đan dược cuối cùng của bọn họ, vật phẩm có cấp bậc cực cao.
"Thật tốt quá, có số đan dược này, nhất định có thể làm cho chưởng môn Trận Thiên tông tỉnh lại."
Nói xong, một tu sĩ giúp đỡ chưởng môn Trận Thiên tông, trực tiếp đem số đan dược này, đem tất cả cho chưởng môn Trận thiên Tông ăn xuống.
Vù vù ! Quanh người chưởng môn Trận Thiên tông, bắt đầu hiện ra linh lực chân vận màu trắng.
Hiển nhiên, đã bắt đầu hồi phục.
"Thật tốt quá, dựa theo tiến độ này, thì không bao lâu nữa, chưởng môn Trận Thiên tông có thể tỉnh lại".
Mọi người thấy linh lực chân vận màu trắng, đều vô cùng vui Sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận