Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 235: Căn bản không phải ta (2)

Bây giờ tất cả mọi người đều trở thành con chim sợ hãi, thực lực mạnh mẽ lúc này lại biến thành một tấm phù phán xét cái chết, ai nấy đều nhao nhao cầu nguyện rằng bản thân là người kém cỏi nhất trong số đó.
Nhìn Giang Vũ giết Võ Tôn một cách dễ dàng, mọi người cũng hoàn toàn mất hết can đảm phản kháng.
Hệt như những con cừu chờ bị làm thịt!
“Cái gì?”
Ở đằng xa, mấy người Vân Tiên Khuyết vẫn luôn chú ý đến khu mộ đột nhiên trợn trừng mặt.
“Vậy mà lại là thật, thật sự đã xảy ra chuyện rồi!”
Nhất là đám người Dương Mộc, bọn họ đều cực kỳ kinh hãi.
Đồng thời trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi và hạnh phúc, nếu họ cũng đi lên thì chẳng phải sẽ giống như những người đó, trở thành cá trên thớt của Giang Vũ sao?
“Tiểu thư, Lục Thanh Sơn lại nói đúng rồi!”
Một lúc lâu sau, Dương Mộc lại có vẻ sợ hãi kéo dài.
“Đúng vậy, lại đúng rồi.”
Vân Tiên Khuyết cũng cảm khái.
“Tiểu thư, hai người chúng ta vô cùng xin lỗi khi trước đó đã không tin ngươi, cũng may mà tiểu thư đã ngăn cản, nếu không thì…”
Hai người Dương Mộc cũng không khỏi thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng ở cổ mộ.
“Các ngươi đều là người thân của ta, sao ta có thể nhìn các ngươi gặp tai nạn được?” Vân Tiên Khuyết cười nói: “Điều khiến ta thêm tò mò là, nhân vật lớn được Lục Thanh Sơn nhắc đến, rốt cuộc là ai?”
“Đúng vậy, ngay cả âm mưu của Giang Vũ cũng đã nhìn thấu từ lâu, điều này chứng tỏ thực lực của hắn sâu không lường được!” Dương Mộc cảm khái nói.
“Ồ, Lục Thanh Sơn vừa rồi cảnh báo ta không nên hỏi thăm tin tức của tiền bối, sợ là sẽ không nhìn ra”.
Vân Tiên Khuyết lắc đầu tỏ vẻ mất mát.
Dự đoán đó càng chính xác thì thực lực của hắn càng đáng sợ, cho nên bây giờ không thể không nghe theo lời cảnh báo của Lục Thanh Sơn.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ tiểu thư, lẽ nào cứ đứng nhìn bọn họ chết sao?” Dương Sâm hỏi.
“Các trưởng lão của Thiên Kiếm Môn đều đã bị giết rồi, chúng ta tới đó thì có tác dụng gì chứ. Nhưng mà chúng ta có thể lan truyền tin tức này ra ngoài càng nhanh càng tốt, tốt nhất là báo với Lục Thanh Sơn trước, nếu như Lục Thanh Sơn tới tìm tiền bối kia, có lẽ chuyện này còn có chút xoay chuyển được.”
Vân Tiên Khuyết nói.
Hai người Dương Mộc gật đầu.
Sau đó mấy người họ nhanh chóng lao về phía Thanh Sơn Môn.
“Bồi bổ thêm nào, đúng là không tệ chút nào!”
Sau trưởng lão của Thiên Kiếm Môn, một trưởng lão Võ Tôn khác của Xuy Tuyết Sơn Trang cũng ngã xuống theo sau.
“Phải làm sao bây giờ, nghĩ ra cách gì đi!”
“Đúng vậy, ta không muốn chết đâu!”
“Ta đến đây chỉ vì tìm bảo vật thôi, ta không muốn trở thành xác khô đâu!”
Giang Vũ kiêng kị, tất cả những ai đang chờ đợi cái chết đều than khóc, giọng nói và khuôn mặt đều tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Đúng vậy, chúng ta phải tập hợp lại mà nghĩ cách, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết!” Đệ Ngũ Trường Không nôn nóng hét lớn.
“Vô ích thôi!”
Đệ Ngũ Trận lắc đầu với vẻ mặt xám xịt rồi nói: “Tham vọng của hắn là muốn đột phá Đế, tuy rằng không biết hiện tại hắn tồn tại dưới hình dạng nào, nhưng mà lúc này dưới cảnh giới Võ Đế, sức mạnh của hắn là bất khả chiến bại, đừng nói tới còn có chúng ta, ta sợ rằng Võ Thánh không có sức phản kháng.”
Nghe đến đây, mọi người trông càng tuyệt vọng hơn.
“Sắp đến lúc chọn thêm đồ bồi bổ rồi, bây giờ đến lượt ai đây nhỉ?” Giang Vũ vừa đoạt xá Vu Võ Kiệt, vừa liếc mắt nhìn tất cả những Võ Tôn còn lại ở đây.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn ta dừng lại trên người Thư Cầm Họa.
“Thiên tài đệ nhất Ninh Sa, hẳn là sẽ không để ta thất vọng đâu nhỉ!”
Thư Cầm Họa biến sắc, nhưng khi Giang Vũ vừa nhấc tay nên, nàng đã không còn chút sức phản kháng nào mà bay thẳng đến trước mặt Giang Vũ.
Một bàn tay đoạt mệnh lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu nàng.
Trong nháy mắt đó.
Thư Cầm Họa cảm thấy tu vi và sinh cơ của bản thân nhanh chóng bị hút cạn.
Sắp phải chết rồi sao?
Vẻ mặt của nàng ta tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Không đúng.”
Nhưng đột nhiên, một tiếng hét khó tin phát ra từ miệng Giang Vũ, đáng lẽ Thư Cầm Họa còn cho rằng bản thân nhất định phải chết, lại bị ném ra ngoài.
Cùng lúc đó, Giang Vũ dừng việc đoạt xá Vu Võ Kiệt, điên cuồng mà hét lớn: “Không đúng, không đúng, không phải như thế này, sao lại có chuyện như này được?”
Hắn vừa gào thét, vừa đột ngột dùng ánh mắt liếc nhìn Vu Võ Kiệt rồi nắm lấy cổ hắn, run giọng hỏi: “Ta đang hỏi ngươi, có phải đích thân ngươi đã soạn cầm phổ không?”
“Hu hu hu...”
Sau khi hắn ta dừng việc đoạt xá, cuối cùng Vu Võ Kiệt cũng có thể nói được, hắn khóc dữ dội rồi điên cuồng hét lên: “Hãy tha cho ta, tha cho ta, xin ngươi hãy tha cho ta!”
“Ta đang hỏi ngươi đấy!”
Giang Vũ gầm lên với đôi mắt đỏ rực.
“Hu hu, không phải ta, không phải ta, bản cầm phổ đó không phải do to soạn.”
Vì giữ mạng, làm sao giờ phút này Vu Võ Kiệt còn dám giấu giếm, hắn vừa khóc tu tu vừa vội vàng hét lên: “Cầm phổ không phải do ta soạn, ngay cả việc mở Thiên Môn Địa Môn cũng không liên quan gì đến ta hết, là nó tự mở ra. Hơn nữa ta cũng bị kẻ khác ép tới nơi này, hoàn toàn không liên quan gì tới ta hết, xin ngươi hãy tha cho ta… tha cho ta hu hu…”
Vu Võ Kiệt nói năng lộn xộn cả lên.
Dưới sức ép khủng bố này, hắn sợ đến mức không làm chủ được việc tiểu tiện đại tiện nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận