Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 723: Tạo nghiệp (2)

Dịch Phong đưa mắt nhìn về phía nàng ta chỉ, hắn phát hiện phía trong góc bên cạnh tế đàn có một tấm bia đá dựng nghiêng ngả.
Tấm bia đá đã bị gió cát vùi lấp mất một nửa. Hơn nữa trên tấm bia cũng bị phủ bởi một lớp cát dày màu vàng.
Dịch Phong bước đến trước tấm bia đá, dùng tay phủi đi lớp cát dày phủ trên bề mặt bia. Trên bia đá lộ ra ba chữ "Đảo Ám Ảnh".
Dịch Phong quay ra phía sau bia đá và phủi đi lớp cát vàng. "Nơi đây ải và trừng phạt cho những tử tù tiên giới."
Dịch Phong mở to mắt, hắn tự nhéo mình một cái. Ông trời Ơi, không phải chứ... Tùy cơ truyền tống đã truyền tống hắn tới nơi này để trừng phạt và đày ải.
Sau khi bình tĩnh lại, Dịch Phong chống nạnh nhìn tấm bia đá với gương mặt đầy sự hung tợn. Hắn nghiến răng phẫn nộ.
Mãi một lúc sau, Dịch Phong mới quay đầu lại nhìn nữ nhân mặc đồ đỏ: "Vị nữ hiệp này, chúng ta hãy liên minh đi".
Nữ nhân mặc đồ đỏ cuối cùng cũng quay đầu lại phía Dịch Phong. Từ đầu đến cuối, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thẳng vào Dịch Phong. Đôi mắt lạnh lùng vẫn không có chút biểu cảm.
"Ta nói là chúng ta" Dịch Phong chỉ chỉ vào nàng ta, rồi lại chỉ chỉ vào hắn. Rồi đột nhiên lấy hai ngón tay móc vào nhau: "Liên minh thành công!"
Hắn thả lỏng tay ra, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải lần lượt hướng ra ngoài: "Cùng nhau tìm lối ra khỏi đây!"
Nàng ta hơi nhếch khóe miệng, nhưng trong mặt vẫn không có một chút ý cười mà vẫn trầm mặc không nói một lời nào.
"Ây dà".
Dịch Phong thở dài một tiếng, bất lực và tuyệt vọng:
"Không dễ dàng gì mới tìm được một người, hóa ra lại là người câm".
Nói xong, Dịch Phong bước xuống tế đàn với tâm trạng vô cùng thất vọng. Cát vàng quét qua thổi bay góc vạt áo của hắn. Gió cát cuồn cuộn cũng không thể ngăn bước đi của hắn chậm lại.
Lúc này, phía sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng nói vô cảm: "Thực lực của ngươi thế nào?"
Dịch Phong vui mừng khôn xiết, quay đầu lại nhìn nàng ta đầy kinh ngạc: "Ngươi không bị câm à!"
Nàng ta không phản ứng lại.
"y da, vậy thì tốt quá rồi!" Dịch Phong vừa nói vừa nhanh chóng bước quay lại tế đàn: "Lời ta nói này giờ cũng không phí công rồi!"
Dịch Phong chạy lại và nói: "Ta xin tự giới thiệu một chút, ta là Dịch Phong, tu vi tiên nhân".
"Tiên nhân?" Nàng ta khẽ chau mày: "Sao ngươi lại có thể tới được đây?"
Dịch Phong cười khổ, sau đó kể cho nàng ta lý do vì sao hắn ta lại đến được đây, rồi hắn nhanh chóng nói: "Nữ hiệp à, mấy thứ đó không quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta hãy liên minh lại để rời khỏi nơi quái quỷ này được chứ?"
Nàng ta sau khi nghe được điều này thì có hơi sững sờ, nhìn Dịch Phong với ánh mắt đây ẩn ý. Sau đó nàng ta mới lên tiếng, giọng khàn khàn đây sự chế giễu.
"Đảo Ám Ảnh, không gian ở đây ẩn chứa Cuồng Bạo chi lực, không có cách nào có thể tu luyện được. Ở đây, cho dù ngươi có tu vi cấp bậc nào đi nữa, thì cũng chỉ có thể phó mặc chờ chết dân chết mòn thôi. Thoát ra à, lại càng hoang đường hơn. Còn ngươi là tiên nhân, không cần thiết phải làm mấy việc tranh đấu không cần thiết đâu."
Nói xong, nàng ra không để ý đến Dịch Phong, bước chậm rãi đến bên cạnh tế đàn, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, rồi khoanh chân ngồi xuống.
Dịch Phong thấy vậy trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mãi một lúc sau hắn mới ôm ngực, vẻ mặt đau khổ: "Tạo nghiệp!"
"Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?" Dịch Phong hỏi Làm thế nào đây?
Nữ nhân mặc đồ đỏ nhìn Dịch Phong. Nàng ta quay đầu lại, dường như vừa nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười. Sau đó nàng ta liền bước sang một bên.
Dịch Phong chống tay vào hông, sau khi nhìn thấy bóng dáng nữ nhân mặc đồ đỏ đang nghiêm túc suy nghĩ, hắn mới đi theo.
"Ta đang tìm lối thoát ra ngoài. Ngươi chuẩn bị sao rồi?" Hắn nói chắc như đỉnh đóng cột.
Hắn đúng là xui xẻo tám đời mới bị truyền tống đến cái nơi rách nát này.
Hắn vừa mới đến tiên giới, tuyệt đối không thể nào ở đó chờ chết được.
Nữ nhân trước mặt có thể cũng ở tiên giới, tu vi chắc chắn cao hơn hắn. Cho dù là ở đây không thể sử dụng tu vi, nhưng nàng ta chắc chắn hiểu về tiên giới này hơn hắn. Nếu như có thể thuyết phục được người nữ tử trước mắt hợp lực với hắn để tìm đường thoát, chắc chắn sẽ nhanh hơn việc một mình hắn đi tìm.
Khương Chí đi phía trước cũng không quay đầu lại, miệng chỉ nói ra hai chữ: "Chờ chết".
Dịch Phong dừng bước, nhìn bóng lưng của Khương Chí, nhất thời không nói lời nào.
Khương Chí phía trước cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Dịch Phong: "Ố đây không thể sử dụng được pháp lực, ngươi cũng chỉ là một tiên nhân, tự thu xếp ổn thỏa đi nhé".
Dịch Phong gật đầu.
"Yên tâm đi, ta sẽ không ở đó chờ chết đâu." Khương Chí chặn họng.
"Ta biết bản thân cũng chỉ là một người có tu vi thấp kém, ta cũng biết ở đây không thể sử dụng được pháp lực." Dịch Phong cũng dần dần bình tĩnh trở lại và chấp nhận sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận