Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1192: Hôm nay Mị Nhi sẽ là của ngươi

Dịch Phong chăm chú nhìn nàng, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa mở miệng nói: "Ngươi có bệnh hả?"
"Sao chân ngươi duỗi dài như vậy?"
"Ngươi đạp ta bao nhiêu lần rồi, còn hại ta thả đòn!"
Dịch Phong nói khiến Phong Vô Tung và Cố Đỗ Vân bên cạnh sặc một cái, giương mắt nhìn Dịch Phong.
Ngoan ngoãn nhìn.
Tiểu tử này to gan lớn mật quá đi Mà Mị tiên tử cũng ngây người nhìn Dịch Phong, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận.
Tiểu tử này.
Đúng là không biết tốt xấu thế nào.
Nhưng Dịch Phong lại không hề sợ hãi như cũ.
Thuyền trưởng thì thế nào, người sắp chết nè, sợ cọng lông.
Ngươi trâu bò thì giết ta luôn đi, ta cám ơn cả nhà ngươi.
"Hôm nay giải trí đến đây thôi".
Biểu tình nữ tử xoay một cái, trực tiếp đứng thẳng dậy, âm thanh lạnh lùng nói.
"Hôm nay đa tạ Mị tiên tử đã tiếp đãi, chúng ta cáo lui trước."
Thấy tình hình không đúng, Cố Đỗ Vân và Phong Vô Tung mồ hôi lạnh chảy ròng, cũng không muốn nữ thần chờ lâu, liền vội vàng đứng dậy cáo từ rời đi.
Mà Dịch Phong chậm nửa nhịp, cũng ảo não xúc động vừa rồi không thôi, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc rời đi.
Sợ nữ nhân không chịu giết mình còn chất vấn nữa.
Nào biết, mùi thơm xông vào mũi, nữ tử bên cạnh xoay người một cái thuận thế ngồi lên đùi Dịch Phong, một đôi tay trắng nõn thon dài như ngọc, quấn thật chặt trên cổ Dịch Phong.
"Dịch công tử, Mị Nhi thế này mà không vừa mắt ngươi sao?
Nữ tử ôm cổ Dịch Phong, thân thể mềm mại nhẹ nhàng thẳng tắp.
Đầu nàng cao hơn đỉnh đầu Dịch Phong, lập tức khiến Dịch Phong bị áp bách, kém chút ngạt thở.
"Công tử khí chất xuất trần, tính cách cũng không hề tầm thường, đúng là khiến Mị Nhi tâm động không thôi".
Âm thanh mềm nhũn của nàng truyền ra, thân thể xinh đẹp khẽ động, sau đó ngồi lên bàn.
Một làn gió mát từ cửa sổ thổi vào, lụa mỏng trên người rơi xuống đất, lộ ra vai da thịt trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.
Sau đó bàn tay như ngọc của nàng nhẹ nhàng vung lên.
Cửa phòng tự động khóa chặt, vô số tơ lụa từ xà nhà rơi xuống, lấy thế đoàn viên quấn chặt hai người.
Nhất thời, hương thơm bồng bềnh.
Hơi thở mập mờ tràn ngập cả không gian.
"Nếu công tử nguyện ý, hôm nay Mị Nhi sẽ là của ngươi."
Ngay khi Dịch Phong ngốc trệ, chân ngọc của Mị Tiên Nhi duỗi ra, nhẹ nhàng nâng cằm Dịch Phong lên.
Âm thanh mị hoặc truyền vào tai Dịch Phong, khiến cả người Dịch Phong trở nên mơ hồ.
Mẹ, chuyện gì đây trời?
Lúc trước nhìn bộ dạng của nữ nhân này như muốn giết người, một lúc sau thì biến thành dạng gì đây?
Cái chân trần trụi trơn bóng thế này thật khiến người ta không biết phải đề phòng xử lý thế nào.
Mặc dù không thể trúng chiêu mất hết lý trí được, nhưng từ xưa người ta đã có câu gì?
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân đó.
Dù sao hắn cũng là đại nam nhân huyết khí phương cương, như này thì người ta làm sao mà chịu được?
Ngay lúc Dịch Phong đang chửi bậy trong lòng, Mị Tiên Nhi thấy Dịch Phong ngây người, khóe miệng hơi giương lên một chút.
Nàng thích nhìn nam nhân ở trước mặt nàng bày ra bộ dáng muốn ngừng mà không được.
Nhất là loại nam nhân vừa thú vị vừa khó giải quyết như Dịch Phong, thật khiến người ta có ham muốn chinh phục.
Đương nhiên.
Càng làm cho nàng có cảm giác thành công chính là, nam nhân ở trước mắt rõ ràng đã biểu hiện ra vậy rồi, lại chậm chạp không dám làm gì, mới làm cho người ta cảm thấy thú vị nhất.
"Muốn ư?"
Nàng ung dung hồi.
Không đợi Dịch Phong trả lời, nàng liền nói tiếp: "Biết ngươi không dám mà".
"Cũng không thể trách ngươi được, dù sao mọi người đều biết, ta là thuyền trưởng tuyến thuyền số tám, là nhân vật trọng yếu của Linh Lung Các, toàn bộ Thiên Vực này vô số cao thủ truy cầu thèm nhỏ dãi ta."
"Nếu ngươi dám thật, chuyện hôm nay truyền đi, chỉ sợ ngươi sẽ bị vô số người truy sát, sống không quá ba ngày."
"Ha ha..."
Nữ tử che miệng nở nụ cười, nghĩ mình đã nắm được cái chân đau của Dịch Phong, khống chế trêu đùa Dịch Phong, báo thù Dịch Phong vì chuyện không hiểu phong tình.
Đả kích lòng tự trọng của nam nhân thế này mới là lớn nhất.
Tiểu gia hỏa, muốn đấu với ta sao, ngươi còn non lắm.
Thế nhưng.
Khiến nàng không ngờ được là, một tay trực tiếp bắt lấy chân ngọc, kéo nàng từ trên bàn xuống, một cái tay khác lại ôm bờ eo thon của nàng.
"Ha ha..."
Thấy Dịch Phong hoàn toàn mất hết lý trí, tiếng cười của Mị Tiên Nhi càng sâu.
Dường như nhớ lại mối thù với Dịch Phong, nàng lại mở miệng khiêu khích tiếp: "Đừng nói ngươi chỉ được cái tay, tới đi xem nào!"
Nàng dán chặt lên người Dịch Phong, ngón tay đùa bốn y phục trên ngực hắn.
Nhất định Dịch Phong đã bị hành động này của nàng mê hoặc, nhưng lại ngại thân phận địa vị của nàng nên mới không dám làm gì.
Nhưng sự thật.
Lại không như nàng nghĩ.
"Xoẹt.."
Âm thanh xé rách vang lên, Mị Tiên Nhi cảm thấy mình bị một trận gió mát đánh tới, rồi bị Dịch Phong vứt xuống giường, sau đó người bị đè lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận