Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1439: Hóa ra hắn là cao nhân tiền bối (2)

Một già một trẻ toàn thân mất đi tri giác, ngây ngốc đứng thẳng bất động tại chỗ, dường như mất đi năng lực suy nghĩ, trong đầu cũng bắt đầu vang lên ong ong!
Ông trời ơi.
Bọn họ thật sự là chưa từng tưởng tượng được, thế mà chân tướng lại là như thế này?
Cả hành trình khiêm tốn nhất, người trẻ tuổi có vẻ có tu vi yếu nhất, lại là một vị đại lão có tu vi vô cùng khủng bố, còn có con cóc lớn che trời như thế làm sủng vật!
Cảm xúc lên xuống khiến hai người không ngừng chấn động, trong nháy mắt đã tưởng tượng ra các loại cảnh tượng.
Đột nhiên nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ!
Xong rồi...
Lúc trước bọn họ coi Dịch tiền bối như người trẻ tuổi, nhiều lần nói năng lỗ mãng, lần này thật sự xong rồi!
Cổ họng cao thủ trẻ tuổi khô khốc, căn bản không dám nói ra một lời.
Lão giả nhìn một chút tay của mình, nhớ tới nó đã từng đập vào bả vai của Dịch tiền bối, trong nháy mắt cũng trở nên run rẩy, chân cũng bắt đầu như nhũn ra!
Đây mẹ nó, thì ra bản thân bất tri bất giác đã tìm đường chết ngàn vạn lần!
Phải làm sao mới được đây?
Hai người đứng thẳng bất động như khắc đá, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Sau lưng truyền đến một đạo âm thanh nghi hoặc, nhưng ở trong tai bọn họ lại nổ vang như thiên lôi!
"Này? Sao các ngươi còn chưa đi?"
Lớn gan từ từ quay lại nhìn, chính là Dịch Phong đang bước chân đi tới.
Ánh mắt nhìn nhau, trong nháy mắt toàn thân hai người căng thẳng, suy nghĩ nguy cơ đại nạn lâm đầu xông lên đầu, đột nhiên như bị sét đánh, hoàn toàn không dám động đậy!
Hai người nhìn thấy Dịch Phong đi đến, chân cũng bắt đầu như nhũn ra.
Dịch Phong vẫn như thường, ánh mắt bình tĩnh hiếu kỳ, đột nhiên giống như có cảm giác áp bách đáng sợ, mỗi một bước nhích lại gần, lại khiến cho tinh thần bọn họ kéo căng thêm một phần.
Lập tức, tim đều sắp như nhảy ra khỏi cổ họng.
Vẫn may, Thanh Doãn Tiêm Vân kịp thời truyền âm trấn an.
"Đừng căng thẳng, Dịch Phong tiền bối chí khí rộng lượng, sẽ không để ý đủ loại vô lễ trước đây của các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải ghi nhớ kỹ, sau này làm việc phải càng cẩn thận hơn, để tránh va chạm với cường giả cao nhân khác."
"Phải biết là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân".
"Cũng không phải ai cũng có sự rộng lượng giống như tiền bối Dịch Phong".
Hai người lặng lẽ thở phào một tiếng, vội vàng hành lễ với Dịch Phong.
"Tiền bối".
Người trẻ tuổi càng xấu hổ hơn, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lời nói mười phần thâm ý kia, khiến hắn nghe đến gò má nóng lên, nghĩ lại những ngôn từ hành động lúc trước, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lại bị cùng nhau hành lễ, Dịch Phong cũng không còn cách nào.
"Các ngươi đừng khách khí, nhanh chóng làm chính sự".
Lời này giống như cảnh tỉnh.
Hai người không dám tiếp tục chậm trễ, vội vàng đi về phía đại trận màu máu.
Lão giả bước một bước lên con đường xương trắng, ngửa mắt nhìn lên huyết vụ trên đỉnh đầu, trên khuôn mặt lão làng hiện lên vẻ âm độc, chỉ quyết phức tạp trong tay biến ảo, vô số phù lục từ trong tay áo chui ra, bay về phía không trung.
"Sưu! Sưu! Sưu!"
Phù lục mày vàng bay thẳng về phía huyết vụ, từng đạo lưu quang bắn về phía bầu trời.
Toàn thân lão giả tản ra uy thế không tầm thường, cảnh tượng hoa mỹ cũng cực kỳ chấn động, râu tóc bay lượn vô cùng bá khí, nhìn đã có mấy phần phong phạm của cường giả.
Dịch Phong nhìn đến ánh mắt sáng lên, có loại cảm giác mới mẻ mở rộng tầm mắt.
Trận thế kia giống như súng hỏa tiễn hình người, cường đại mà huyễn khốc!
Thanh Doãn Tiêm Vân ở bên cạnh mỉm cười lên tiếng, ngữ khí rất có lòng tin.
"Dịch tiền bối, xin chờ một lát".
"Từ lão am hiểu nhất là đạo trận pháp phù lục, có lẽ rất nhanh có thể phá giải được trận pháp này."
Dịch Phong gật đầu một cái.
"Được".
Loại thứ như trận pháp này, dường như cũng không có gì đặc biệt, nhưng thủ đoạn của lão đầu này đúng thật là cực kỳ huyễn khốc, nhìn đã biết là người lành nghề, phá giải thủ đoạn của Ma tộc này, có lẽ không nói chơi.
Nhưng bọn họ vừa dứt lời, lão đầu đã dần dần tắt lửa.
Trong tay áo không còn phù lục bay ra, đến hai tay cũng thu hồi lại một cách khó khăn, vừa thở hổn hển, vừa quay đầu lúng túng hành lễ.
"Dịch tiên bối, đại nhân".
"Trận pháp này rất cổ quái, giống như là có linh tính vậy, mắt trận không ngừng biến ảo, lão hủ phí mấy vạn phù lục mạnh mẽ tấn công, nhưng mỗi khi mở ra được chỗ xung yếu, lại có những sức mạnh khác đến lấp đầy lỗ hổng, xấu hổ..."
Trong mắt Thanh Doãn Tiêm Vân hiện lên vẻ sững sờ.
Ánh mắt liếc qua nhìn Dịch Phong, thần tình bất đắc dĩ, sắc mặt nàng trở nên có chút khó xử. Vừa rồi mới tâng bốc chỗ độc đáo của Từ lão, chớp mắt đã bị đánh mặt, đúng là có chút lúng túng.
Người trẻ tuổi thấy thế hành lễ, mặt lộ ra về trang nghiêm.
"Đại nhân, hay là để ta thử một lần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận