Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2380: Chí Tôn trở về (2)

Mà Dịch Phong cũng thuận theo năm tháng trong tuyên cổ này mà khôi phục.
Đại trận bố trí ở trong điện chủ Hoang Điện.
Dịch Phong chậm rãi mở mắt, lộ ra nụ cười bình tĩnh ung dung.
“Thì ra là thế. Cuối cùng cũng thành công rồi!”
Sức mạnh pháp tắc quanh người Dịch Phong chậm rãi vận chuyển vào trong cơ thể của hắn, hòa thành một thể với thân thể của hắn.
Trong mắt Dịch Phong lóe lên ánh sáng, giống như có thể nhìn thấu tất cả vạn vật của thế gian.
Một khắc sau.
Hắn chậm rãi đứng dậy.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phất tay áo, trong nháy mắt trận pháp của thế giới này rạn nứt thành từng khúc, tán loạn thành bột mịn.
Dịch Phong đi về phía trước một bước, đã đi đến Hoang Điện.
Đầu tiên không khí quanh người hắn điên cuồng vặn vẹo, tiếp đó tất cả đều bình tĩnh và yên lặng lại.
Ở trong trận ngàn năm vạn năm, ngoài trận cũng đã trải qua thời gian năm tháng dài đằng đẵng.
Chủ nhân Hoang Điện cảm nhận được sự ba động của trận pháp, lập tức đi đến nơi tồn tại của trận pháp.
Vào một khắc hắn ta nhìn thấy Dịch Phong phá trận đi ra, đột nhiên cả người vô cùng chấn động.
Hắn ta giống như nến tàn trong gió, bị Dịch Phong chấn động đến cực kỳ hoảng sợ.
Âm thanh quỷ dị kia của hắn ta trở nên vặn vẹo, bên trong âm điệu lộ ra vẻ ngoài mạnh trong yếu.
“Không thể nào, ngươi đã ở trong trận pháp trải qua thời gian vạn năm, làm sao còn có thể không bị mài mòn đến chết?!”
Dịch Phong bình tĩnh nhìn bóng đen này, mặt không gợn sóng.
Bóng đen gầm thét lên: “Ngươi đi ra được như thế nào, ba người huynh đệ của ngươi đâu?!”
“Ha ha ha, cuối cùng bọn họ cũng phải chết. Còn tưởng rằng huynh đệ các ngươi có thể đoàn kết bao nhiêu, kết quả còn không phải là vẫn tàn sát lẫn nhau, đổi lấy sự sống đó sao!”
“Loại người đạo đức giả như ngươi, bản tôn sẽ đưa ngươi đi đoàn tụ cùng với huynh đệ của ngươi!”
Dịch Phong nhàn nhạt lên tiếng nói: “Để ngươi thất vọng rồi, huynh đệ chúng ta vẫn còn bình an.”
Bóng đen nghe vậy, đột nhiên cảm giác khó có thể tin.
Hắn ta cười lạnh, sau lưng dấy lên âm hỏa, muốn đánh ra một đòn mạnh nhất đối với Dịch Phong.
Nhưng Dịch Phong chỉ nhẹ nhàng phất tay áo.
Một đạo gợn sóng năng lượng vô cùng cường hãn tự nhiên sinh ra, chấn động đánh đến.
“Oanh!”
Gợn sóng năng lượng giống như làn sóng dữ dội, quét sách khu vực mấy chục dặm lấy Hoang Điện làm trung tâm.
Trong nháy mắt mọi thứ đổ sạp, sông núi vỡ nát.
Bóng đen trừng lớn hai mắt, kinh hãi đến cả người run rẩy.
Nhưng thoáng một cái, hắn ta đã hóa thành tro bụi, tiêu tán giữa đất trời.
Thậm chí, bóng đen cũng không kịp phát ra một tiếng gào thét.
Dịch Phong mặt không biểu cảm.
Chủ nhân Hoang Điện trước mắt này, căn bản cũng không phỉ là chủ nhân chân chính của Hoang Điện.
Hắn ta chẳng qua chỉ là hư ảnh ảo mộng mà thôi.
Chủ nhân Hoang Điện chân chính, đã sớm vào rất lâu trước đây, bị Dịch Phong tiêu diệt rồi.
Đó là chuyện cũ rất lâu lúc trước.
Một khắc sau.
Dịch Phong bước một chân ra.
Mặt đất dưới chân hắn dùng tốc độ cực nhanh lướt qua, giống như bị không gian áp sức vậy.
Một bước này nhìn có vẻ là bình thường, nhưng Dịch Phong đã vượt qua khoảng cách vô hạn, xuất hiện trên vách đá kia.
Hắn xuất hiện ở bên cạnh tượng đá của Bạch Phiêu Phiêu.
Bên dưới sườn núi tuyệt đẹp này, vẫn như trước là một mảnh non xanh nước biếc.
Tiếng chim hót côn trùng kêu vang vọng hết đợt này đến đợt khác, dòng sông vẫn lao nhanh, vô cùng có sức sống.
Nắng gắt treo trên cao phủ xuống, khẽ vuốt ve núi non sông ngòi, cũng khẽ vuốt ve lên khuôn mặt đã ngưng kết của Bạch Phiêu Phiêu.
Dịch Phong nhẹ nhàng đưa tay, phủ lên trên mặt của bức tượng đá.
Hắn mỉm cười, ôn nhu nói: “Ta đi ra bên ngoài trước chờ nàng, chờ nàng thức tỉnh quay trở về.”
Dứt lời, Dịch Phong lại lần nữa phóng ra một bước, biến mất trong mảnh đất trời này.
Thế giới bên ngoài.
Bên trong Linh Lung Các.
Chân thân của Dịch Phong chậm rãi mở mắt ra, hắn ở bên trong trò chơi giả lập tỉnh lại.
Một vòng hào quang sáng chói lóe lên trong mắt hắn một cái rồi biến mất.
Năng lượng vô cùng vô tận chuyển vào tứ chi bách hài của hắn.
Chỉ một thoáng.
Đột nhiên trong đất trời nổi lên dị tượng.
Vạn dặm trời cao áng mây hội tụ, trời sinh điềm lành.
Linh lực mênh mang vô tận hội tụ vào trong Linh Lung Các.
Thân thể của Dịch Phong chỉ động một chút, vô số pháp tắc đụng vào nhau phát ra âm thanh sấm sét lốp bốp.
Tiếng sấm vang vọng xa mấy trăm dặm.
Đám nha hoàn phục vụ cơ thể của Dịch Phong nhao nhao vô cùng hoảng sợ, tiếp đó các nàng lâm vào điên cuồng vui mừng.
Dịch Phong ở bên trong Linh Lung Các đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Ở trong khoảng thời gian này, những nha hoàn đều tận tâm tận lực chăm sóc cơ thể của Dịch Phong.
Những công việc này lặp đi lặp lại, đơn điệu, tất cả mọi người đều đang chờ mong một ngày này Dịch Phong thức tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận