Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 73: Động tĩnh trong môn phái

Tới đây lâu như vậy, kì thực hắn chưa từng để ý đến cánh cửa nhỏ này, không nói đến việc bình thường mình chưa từng đi vào, hắn cũng rất ít thấy Dịch Phong đi vào. Hắn vốn cho rằng đó là một gian phòng để đồ lặt vặt, nhưng bây giờ hắn lại không cảm thấy như vậy.

Hắn luôn cảm thấy, bên trong ẩn giấu cái gì đó.

Bởi vì hắn lờ mờ cảm giác được, thỉnh thoảng bên trong sẽ truyền ra một luồng hơi thở thâm thúy mà kinh khủng.

Nhưng điều khiến hắn hơi yên tâm là Dịch Phong vẫn nằm trên ghế nằm như trước đây, không thèm để ý hơi thở tỏa ra từ trong cánh cửa nhỏ.

Nhưng hắn vẫn tò mò như trước, rốt cuộc bên trong ẩn giấu thứ gì?

Thương hội Bảo Phong.

Doãn Hùng cố ý phái người mời Lạc Lan Tuyết đến.

“Khụ khụ, cháu gái à, Thành Bình Giang sắp nghênh đón Đại hội thơ ca mỗi năm một lần. Đại hội sẽ mời tất cả đại nhân thơ ca đến, cũng mời những người học văn tới. Chí Tôn Bảo của tiên sinh đã bùng nổ như thế, ta chuẩn bị mời tiên sinh tới tham gia. Nhưng chuyện liên quan đến thân phận của tiên sinh, ta không nắm chắc được, ngươi thấy thế nào?”

Nghe vậy.

Lạc Lan Tuyết rơi vào trầm tư.

Sau đó, nàng nói: “Tiên sinh giấu mình ở Thành Bình Giang vì hai nguyên nhân, một là đang sắp xếp một hồi ván cờ lớn, đồng thời cũng đang cảm ngộ sinh hoạt của người phàm.”

“Ngươi có chuyện gì, chỉ cần không phá hỏng đại cục của tiên sinh, cũng không ảnh hưởng dự tính ban đầu của tiên sinh là cảm ngộ sinh hoạt của người phàm, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.”

“Thật ra chuyện không ảnh hưởng đến ước nguyện ban đầu của tiên sinh rất dễ giải quyết, khi tiếp xúc với tiên sinh, tất cả mọi việc xuất phát từ góc độ của phàm nhân là được rồi.” Doãn Hùng nhíu mày nói: “Nhưng ván cờ mà tiên sinh sắp xếp rốt cuộc là cái gì vậy?”

Nghe vậy, Lạc Lan Tuyết không khỏi cười khổ một tiếng, nói khẽ: “Đại cục tiên sinh sắp xếp, há là chuyện chúng ta có thể phỏng đoán. Dù sao cẩn thận trong tất cả mọi chuyện là được, chỉ là một đại hội thơ ca, người tham dự đều là một vài người phàm. Nếu ngươi có lòng mời tiên sinh vậy thì cứ trực tiếp mời đi. Nếu tiên sinh có ý thì sẽ tự đi.”

“Ừm.”

Doãn Hùng gật đầu cái nhẹ, trịnh trọng nói: “Cháu gái, ta hiểu đại khái ý của ngươi rồi.”

Sau khi trao đổi với Lạc Lan Tuyết, Doãn Hùng tự mình chạy đến võ quán, đồng thời đưa một tấm thiệp mời cho Dịch Phong.

Nằm trên ghế, Dịch Phong nhìn thiệp mời trong tay.

Thôi được.

Dù sao hắn cũng nhàn rỗi, chi bằng đi xem một chút.

Hắn còn muốn xem xem, rốt cuộc tri thức văn hóa của dị giới này càng sâu hơn một bậc, hay nội tình năm ngàn năm của Viêm Hoàng hắn mạnh hơn chút.

“Đại hội thơ ca à?”

Trong một tòa đình viện, Yêu Linh Nhi nhìn tin tức trong tay, lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên.

Những ngày này, thông qua một loạt thủ đoạn, nàng hỏi thăm sơ lược trạng thái sinh hoạt bình thường của vị thanh niên thần bí này một chút.

Nàng nhận định.

Đây là một vị cao nhân tuyệt thế bước vào phàm trần, cảm ngộ sinh hoạt.

Đại hội thơ ca của người phàm lại là một cơ hội tốt hiếm có đối với nàng.

“Con gái, hôm nay cha có mấy lời muốn nói với con.”

Trong một tòa đình viện xa hoa khác, Mao Lâm nhìn con gái mình là Mao Doãn Nhi, ý vị sâu xa nói: “Con gái à, ta hỏi con, rốt cuộc con có cái nhìn thế nào đối với vị tác giả của Hồng Lâu Mộng và Chí Tôn Bảo này?”

“Cha, người... hỏi lời này là có ý gì?”

Mao Doãn Nhi nói khẽ. Khi nói chuyện, trên gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ ửng.

“Thật không dám giấu giếm, bởi vì bản Chí Tôn Bảo này, rất có thể thương hội sẽ đánh mất thời cơ trong quá trình tranh đoạt vị trí thương hội đứng đầu cho nên cha muốn con tạo mối quan hệ với Dịch Phong, thậm chí, thậm chí...”

Nói đến đây, một gương mặt mo của Mao Lâm đỏ lên, thực sự có hơi nói không nên lời.

Hắn thế nào cũng không ngờ được, một kẻ dung tục quê mùa, lại làm cho hắn đi tới mức này.

“Cha, ta biết ý của ngươi, ta sẽ cố gắng cho tốt...” Ý của Mao Lâm đã rất rõ ràng, nhưng dường như Mao Doãn Nhi cũng không có ý kiến gì khác đối với suy nghĩ của Mao Lâm.

Đại hội thơ ca mỗi năm một lần, cuối cùng cũng được mở ra bên bờ sông Thuần Khê, Thành Bình Giang.

Nơi này…

Tập trung toàn bộ thanh niên tài tuấn của Thành Bình Giang.

Nơi này không dùng thực lực, không dùng gia thế luận cao thấp, chỉ lấy văn học luận phong thái.

Đương nhiên, dù nói là hoạt động của người phàm, nhưng không chỉ phàm nhân mới có thể tham gia. Tu sĩ cũng có thể tham gia như thường, nhưng cho dù tu sĩ ở đây, ngươi không có hàm dưỡng văn học tốt đẹp thì cũng sẽ bị người khác xem thường như cũ.

Khí khái của văn nhân chính là như thế!

Dịch Phong nhận được thiệp mời, cũng đến Đại hội thơ ca.

Trong đại hội, có không ít người sửa chữa câu thơ của mình, loay hoay tài hoa của mình, nhưng đều không thể khiến cho Dịch Phong hứng thú.

Từ nhỏ, hắn đã lớn lên dưới sự hun đúc của năm ngàn năm văn hóa, hắn đã lĩnh hội không biết bao nhiêu thơ ca lưu truyền thiên cổ từ rất sớm, mấy câu thơ này nhìn từ bề ngoài ý nhị ngàn vạn, kì thực cũng không có lập ý, thực sự không hấp dẫn nổi hứng thú của hắn.

Thậm chí đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường trong tiểu thuyết của hắn đã đủ nghiền ép những người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận