Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 819: Chết rồi, chết rồi, xấu hổ chết mất

Cảm giác này rất kỳ lạ. Nắm không được, nhìn không thấu.
Giống như lúc bị điều tra nhân sĩ, hắn bị ma xui quỷ khiến mà ngồi xuống vậy. Nhưng quan tâm nó là cái gì. Vui vẻ là được rồi.
Những ngày tu tiên qua, đúng thực là không thoải mái dễ chịu bằng cuộc sống ngày trước của hắn.
Hơn nữa bây giờ có thực lực rồi, muốn giả vờ một chút cũng có thể tạo ra một làn sóng.
"Phù!"
Kiếp nạn lớn, cuối cùng cũng qua rồi sao?
"Cuối cùng cũng không cần tiêu tốn tiền bạc của ta cho tên nam nhân cặn bã đó nữa, xây dựng lại cuộc sống thôi!"
Ố bên ngoài một quán rượu, Lâu Bản Vĩ khắp người đeo toàn vàng bạc đang nhìn lên trời, tay chống hông.
"Để chúc mừng, nên đặt trước một mục tiêu nhỏ."
"Hôm nay cứ tiêu một tỷ đã!"
Trên hải đảo.
Có một con cóc và một con ốc sên đang nằm bất động trên mặt đất mấy ngày nay rồi.
Bỗng lúc này đột nhiên trừng mắt nhìn nhau.
"Oa oa oa oa nhìn cái khỉ gió gì?"
"Bulu bula, còn ngươi thì sao?"
Hai con vật cùng nằm trong một vũng bùn tung tóe, cuối cùng con cóc co chân đạp con ốc sên ngã lăn quay ra đất và giành chiến thắng.
Ở Thiên Địa môn xa xôi...
Diệp Bắc cẩn thận đem những đồ vật quý báu cải trang thành cây chổi lau nhà, chăm chú quét dọn võ quán.
Từ khi tiên sinh đi, việc này đã trở thành việc hắn ta bắt buộc phải làm mỗi ngày.
Quét sạch mỗi một góc, hắn ta lại đứng thẳng vươn vai, nhìn bầu trời rồi trầm tư suy nghĩ.
Nhớ lại lúc đầu, hắn ta chắc đã ăn phải gan hùm gan báo rồi hay sao nên mới đến phá quán, bị tiên sinh dùng giỏ rau trói nằm trên đất, tình cảnh đó đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ.
Mặc dù chưa được bao lâu, nhưng cuộc đời của hắn ta sớm đã bị giỏ rau đó làm cho thay đổi rất lớn.
"Cũng không biết bao giờ tiên sinh mới quay về."
Hắn ta tràn đầy sự nhớ nhung.
Đột nhiên thấy cái cây hòe cổ sau lưng hình như động đậy.
"Là ảo giác sao?"
Diệp Bắc nhìn một cái, đi lại gần cây hòe cổ sờ lên thân cây.
"Khoảng thời gian trước đây cây hòe này rụng lá không ngừng, hôm nay hình như đột nhiên đâm chồi rồi".
"Thật tốt, thế lại lấy hai thùng phân đến tưới vậy! Đợi tiên sinh trở về, bóng cây càng lớn, càng mát mẻ".
Dứt lời.
Lá cây rơi đầy đất.
Trong một quán rượu của Tiên Giới.
Dịch Phong đang ngồi bên cửa sổ, nhâm nhỉ ly rượu trên tay.
"Tiên sinh, không biết lúc nào trở về đảo Ám Ảnh".
Là Cung Thần đứng cung kính bên cạnh hỏi.
"Vài ngày nữa vậy!"
Dịch Phong chậm rãi nói, mà thần trí của hắn, tất cả đều đặt vào miếng thịt dê hắn vừa mới không cẩn thận làm rơi trên bàn.
Những người còn lại đều không để ý.
Hắn nhanh chóng gắp miếng thịt đó lên, bỏ vào miệng.
Ngon!
Chắc là sẽ không có ai nhìn thấy đâu nhỉ?
Hắn nghiêng đầu nhìn, thì phát hiện Cung Thần đang nhìn mình chằm chằm.
"Tiên sinh, cũng không biết ngài đã đến cảnh giới gì rồi".
"Chân Thoát Trần Nhập Tục!
Trong lòng Cung Thần xúc động, đầy tôn kính và cảm phục.
Chết rồi chết rồi, sắp ngại chết mất.
Sắc mặt Dịch Phong đầy gượng gạo, trong lòng loạn hết cả lên, chuyện khó coi như thế, sao lại bị tên nhóc này nhìn thấy chứ?
Hai người cứ như vậy mà nhìn đối phương.
Không biết qua bao lâu Dịch Phong mới nháy mắt cho Cung Thần.
Thấy vậy Cung Thần cũng nháy mắt lại cho Dịch Phong.
"Ừm, tên nhóc này chắc hiểu được ánh mắt của mình, sẽ không nói ra ngoài đâu" Dịch Phong nghĩ như vậy.
"Ừm, tiên sinh chắc hiểu được ánh mắt của mình, ta thật lòng đối với huynh ấy, tuyệt đối trung thành với huynh ấy." Cung Thần nghĩ như thế.
Nghĩ đến đây, hai người nhìn nhau một cái.
Rồi bật cười.
"Đúng rồi, ngươi là thực lực gì rồi?"
Dịch Phong chuyển chủ đề nói chuyện.
"Bẩm tiên sinh, ta là Chân Nguyên Tiên Cảnh rồi."
Cung thần lễ phép nói.
"Ngươi đạt đến Chân Nguyên Tiên Cảnh lúc nào?" Dịch Phong thấy kì lạ.
"Tiên sinh không biết sao?"
Cung Thần cũng thấy kì lạ, tiên sinh thế mà lại không nhìn ra được thực lực của hắn ta sao?
"Đúng là như vậy."
Dịch Phong khá xấu hổ giải thích:
"Bởi vì ta nhìn ngươi và ngươi nhìn ta, không khác nhau là mấy".
Nghe thấy vậy, Cung Thần bèn dời ánh mắt đi, nhìn theo ánh mắt của Dịch Phong, nhìn vào một nam tiên nhân đang làm công ở quán rượu.
"Ố trong mắt của tiên sinh, chúng ta... không khác nhau là mấy sao?"
Sắc mặt của Cung Thần trở nên khó coi.
"Đúng vậy, mặc dù biết ngươi rất khó chịu, nhưng đúng là như vậy".
Dịch Phong gắp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.
Cũng không phải là hắn cố tình giả bộ.
Hệ thống cho hắn thăng năm mươi cấp, nên hắn thấy mấy người này thật sự đều như nhau, nội lực chỉ có một chút xíu.
Cũng không biết rốt cuộc là hiệu quả của hệ thống hay là vì gì, tóm lại là như vậy.
Dịch Phong cũng không hiểu.
Tuy nhiên quan tâm nó làm gì, chỉ cần những người này đánh không lại bản thân mình là được rồi.
Đương nhiên nếu sau này có thời gian, vẫn nên đi tìm hiểu cảnh giới tiếp theo thì hơn, tính rồi tính, bây giờ rốt cuộc bản thân đến cảnh giới gì rồi.
"Tiên sinh không cần giải thích, ta biết rồi".
Mặc dù đúng là Cung Thần có chút khó chịu, nhưng cũng dễ hiểu.
Dù sao ở trong mắt của tiên sinh, Chân Nguyên Tiên Cảnh và Tiên Nhân e là cũng chẳng khác biệt là mấy, đều là chuyện nhỏ con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận