Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1301: Không cần chết nữa

Nhưng lúc này trong đó.
Lại truyền đến tiếng bước chân giẫm lên mặt đất.
Biến cố đột ngột này khiến tất cả đệ tử ở quảng trường cùng hộ vệ dưới cổng thờ đều sẵn sàng trận địa, tay cầm trường kiếm tập trung quan sát.
Bởi vì con đường này từ xưa đến nay chỉ có người đi vào, trước giờ chưa từng có ai bước ra.
Lúc này tiếng bước chân truyền ra từ bên trong thật sự quá quỷ dị.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, dần dần có một bóng người mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Dáng người nàng ta cao gầy.
Váy dài trắng như tuyết.
Như tiên tử không dính khói lửa nhân gian, xinh đẹp hơn vạn vật, hình thành vẻ đối lập rõ ràng với hoàn cảnh sau lưng, tay cầm trường kiếm từng bước ra ngoài.
Cuối cùng.
Mọi người đã nhìn rõ mặt của nàng ta.
"Đại tiểu thư, là đại tiểu thư".
"Trời ơi, sao đại tiểu thư lại đi ra".
"Tại sao lại như vậy, tính theo thời gian, chẳng phải hôm qua đại tiểu thư đã.."
Người bước ra chính là Phiêu Diêu Hồng, khi nhóm người Kiếm Cốc nhìn thấy nàng ta, ai nấy cứ như gặp ma, ai nấy kinh ngạc thốt lên, tràn ngập vẻ khó tin.
Mà biến cố xảy ra bên này lập tức thu hút sự chú ý của cả Kiếm Cốc.
Cốc chủ đương nhiệm Phiêu Trịnh của Kiếm Cốc cũng dẫn theo mọi người đuổi đến.
Chỉ một lúc cả ngàn người đã tập trung ở đây, dùng từng đôi mắt chấn động khó tin nhìn Phiêu Diêu Hồng đang đứng dưới cổng thờ.
Thân hình Phiêu Trịnh run rẩy, đánh giá Phiêu Diêu Hồng trước mắt một lượt, rất lâu rất lâu sau mới dò hỏi: "Hồng nhị, là, là con sao?"
Dưới sự chú ý của mọi người, thiếu nữ bạch y khẽ gật đầu, đồng thời truyền ra lời đáp vui đến bật khóc.
"Vâng, Trịnh thúc, là con!"
Một tiếng Trịnh thúc này, khiến Phiêu Trịnh đỏ mắt.
Ông ta lập tức hiểu ra, mặc kệ nguyên nhân gì tại sao Phiêu Diêu Hồng lại ra khỏi mộ chôn kiếm, nhưng đây chính là chất nữ Phiêu Diêu Hồng của ông ta!
Sẽ không nhầm.
Tuyệt đối không nhầm được.
"Hồng nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Sao con lại?"
Phiêu Trịnh nhanh chóng bước về trước, thấp thỏm hỏi, nhưng trong ánh mắt lại loáng thoáng có chút mong đợi.
Mặc cho.
Ông ta cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ đến là sự mong chờ kỳ lạ của mình vậy mà lại trở thành sự thật.
"Trịnh thúc, không biết tại sao sức mạnh lời nguyền trong cơ thể con đã biến mất rồi".
"Con, con không cần chết nữa".
Vành mắt Phiêu Diêu Hồng đỏ bừng, vui đến bật khóc đáp.
Phiêu Diêu Hồng vừa dứt lời như nhấc lên ngàn con sóng.
"Cái gì?"
"Cái gì?"
"Sức mạnh lời nguyền trong cơ thể đại tiểu thư đã biến mất?"
Từng giọng nói chấn động truyền ra.
Cơ thể Phiêu Trịnh cũng run rẩy, sợ mình nghe nhầm lại đến gần Phiêu Diêu Hồng trịnh trọng hỏi: "Hồng, Hồng nhị, lời con nói, là thật sao?"
"Đương nhiên là thật, nếu không sao bây giờ con lại đứng ở đây được."
Phiêu Diêu Hồng đáp.
"Tốt tốt tốt, tốt lắm!
Nghe câu trả lời của Phiêu Diêu Hồng, Phiêu Trịnh che giấu nước mắt, vẻ mặt kích động.
"Chỉ là có chuyện vẫn khiến ta nghi ngờ, tại sao sức mạnh lời nguyền lại biến mất không lý do" Lúc này Phiêu Diêu Hồng cau mày nói.
"Liệu có khi nào là vì long ngư không?" Có người hỏi.
Phiêu Diêu Hồng lắc đầu.
Long ngư mà lần trước Dịch Phong tặng, bởi vì nàng ta biết đã sắp đến đoạn đường cuối cho nên hoàn toàn không sử dụng.
"Vậy Hồng nhi con nghĩ lại thử xem, gần đây con có dùng thiên tài địa bảo gì không?" Phiêu Trịnh lại hỏi.
Phiêu Diêu Hồng lại lắc đầu.
Cho dù có dùng vài thứ thiên tài địa bảo nhưng cũng là những loại thường có trong Kiếm Cốc, cũng biết rõ công hiệu của chúng, hoàn toàn không thể là nguyên nhân khiến sức mạnh lời nguyền trong cơ thể nàng ta biến mất được.
"Sức mạnh lời nguyền trong cơ thể ta cũng đã biến mất rồi!"
Chính vào lúc mọi người chẳng hiểu ra sao, một đệ tử trong đám đông bỗng nhiên kinh ngạc mừng rỡ thốt lên.
Hắn ta vừa kinh ngạc thốt lên một tiếng, lập tức khiến tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người hắn ta.
"Thật sao?"
Phiêu Trịnh và Phiêu Diêu Hồng đồng loạt lên tiếng hỏi.
Những người khác cũng xôn xao chờ câu trả lời của hắn ta, trong mắt tràn ngập về mong đợi.
Nếu sức mạnh lời nguyền trong cơ thể đệ tử này thật sự biến mất, vậy cho thấy rõ việc đó không phải ngẫu nhiên, thậm chí có thể là...
"Hoàn toàn chính xác cốc chủ, đại tiểu thư".
Trong ánh mắt mong chờ của bọn hắn, đệ tử kia vội đáp: "Vừa rồi ta nghe nói sức mạnh lời nguyền của đại tiểu thư tự dưng biến mất, cho nên ta cũng vô thức kiểm tra mình, vừa kiểm tra quả thật phát hiện sức mạnh lời nguyền biến mất rồi."
Đệ tử đó vừa nói xong giống như tin tức gì đó đánh vào đầu bọn hắn.
"Nhanh nhanh nhanh, tất cả mọi người lập tức kiểm tra sức mạnh lời nguyền trong cơ thể mình".
Giọng nói mang theo sức mạnh bàng bạc của Phiêu Trịnh vang lên.
Lập tức, các đệ tử đều nhắm chặt hai mắt, khí tụ đan điền, quan sát trong cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận