Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 75: Dựa vào cái gì mà vậy chứ ?

“Ếch ngồi đáy giếng, người như ngươi sao có thể chất vấn tài văn chương của tiên sinh, cho dù ngươi là người tu luyện thì thế nào?” Mao Doãn Nhi không chút nương tay đánh trả.

“Ngươi là ai?”

Chịu một cái tát, Bành Anh điên cuồng, ánh mắt thù hận nhìn chòng chọc vào Mao Doãn Nhi.

“Thương hội Bình Giang, Mao Doãn Nhi.”

Mao Doãn Nhi thẳng thắn nói.

“Cái gì?”

“Vậy mà là Mao Doãn Nhi?”

“Nghe nói nàng không chỉ có tài văn chương xuất chúng mà còn là hòn ngọc quý trên tay thương hội Bình Giang!”

“Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp một lần, đúng là phong thái của thế gia vọng tộc, nhưng vì sao nàng lại ra mặt vì thanh niên nghèo túng này?”

Trong lúc nhất thời, thanh niên tài tuấn vây xem bên cạnh lộ ra âm thanh kinh ngạc, từng ánh mắt chú ý đến trên người Mao Doãn Nhi.

Hiển nhiên, Mao Doãn Nhi làm hòn ngọc quý trên tay thương hội Bình Giang nên đã nổi tiếng với bên ngoài từ lâu rồi.

“Mao Doãn Nhi của thương hội Bình Giang?”

Bành Anh ôm lấy mặt, phát ra âm thanh âm trầm.

Nàng không nghĩ ra nổi, vì sao Mao Doãn Nhi lại ra mặt vì Dịch Phong, ra mặt vì nam nhân đã bị nàng vứt bỏ trước mặt.

Cho nên, nàng không cam lòng quát: “Cho dù ngươi là người của thương hội Bình Giang thì thế nào. Chuyện giữa ta và hắn liên quan gì tới ngươi, ngươi và hắn có quan hệ như thế nào?”

“Ta và hắn không có quan hệ gì, ta chỉ là người hâm mộ Chí Tôn Bảo của tiên sinh thôi.” Mao Doãn Nhi không cam lòng rơi lại phía sau, đồng thời quay đầu về phía Dịch Phong nói: “Tiên sinh, có ta ở đây, nơi này không ai dám nói xấu ngươi một câu.”

“Đa tạ.”

Dịch Phong gật đầu nhẹ với nàng, sắc mặt hơi phức tạp.

Hắn không thích loại cảm giác bị người khác xem náo nhiệt như thế này. Sớm biết như thế, hắn đã không đến.

“Người hâm mộ?”

Mao Doãn Nhi, kích thích hồi ức không tốt của Bành Anh.

Lại là người hâm mộ.

Ngày đó Lạc Lan Tuyết trục xuất nàng khỏi tông môn, không phải cũng bởi Chí Tôn Bảo sao?

Lạc Lan Tuyết thì thôi, Mao Doãn Nhi cũng như vậy, một cuốn sách được viết ra bởi giun dế tầng dưới cùng lại hấp dẫn người như vậy sao?

Một cuốn sách bại hoại mà thôi, dựa vào cái gì mà có lực ảnh hưởng lớn như vậy? chứ.

Bành Anh không nghĩ ra được.

Cho dù sách được viết ra có tốt, nhưng cũng chỉ là phàm nhân, có khoảng cách rất lớn với người tu luyện.

“Ta không cần biết ngươi là người nào, đây là chuyện ta và hắn, ta cảnh cáo ngươi, lập tức tránh ra cho ta.” Dưới thù hận tuyệt đối, Bành Anh lạnh lùng phát ra âm thanh uy hiếp với Mao Doãn Nhi.

Ngay lúc đó, nàng rút ra trường kiếm, khí thế của võ giả cửu trọng lộ ra trên người.

Thương hội Bình Giang thì thế nào, mặc dù hiện tại nàng bị trục xuất khỏi Thanh Sơn Môn, nhưng bởi vì quan hệ với Vu Vũ Kiệt nên nàng có thể trở về ngay lập tức. Sau lưng có Thanh Sơn Môn làm chỗ dựa, thương hội người phàm chẳng qua là sâu mọt mà thôi.

Cho nên nàng cũng không e sợ thương hội Bình Giang.

Bởi vậy, nàng không chút kiêng kỵ dùng khí thế tu vi dồn ép Mao Doãn Nhi.

Chỉ một thoáng, sắc mặt Mao Doãn Nhi đã trắng bệch.

Tuy nàng là hòn ngọc quý trên tay thương hội Bình Giang nhưng cũng chỉ là một kẻ phàm tục. Đứng trước mặt người tu luyện, cũng không chịu nổi chút uy thế nào.

Mà thanh niên tài hoa khác đang vây xem, cũng dồn dập bị khí thế kia trấn áp, liên tiếp lui về phía sau.

Chung quy bọn họ cũng chỉ là người bình thường.

“Chát!”

Nhưng đúng vào lúc này, lại có một bàn tay tát lên gương mặt của Bành Anh. Ngay sau đó, một nữ tử có dáng người cực đẹp xuất hiện trước mặt Bành Anh.

Bóng dáng này xuất hiện lập tức khiến mọi người ở đây kinh ngạc kêu lên.

Bởi vì vị vừa ra tay này cũng là báu vật tuyệt sắc, so với Mao Doãn Nhi thì nàng không chỉ không kém cỏi mà ý vị mà dáng vẻ quyến rũ kia lộ ra càng khiến không ít người mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Càng quan trọng hơn là…

Vị này ra tay còn tàn nhẫn hơn Mao Doãn Nhi!

Trên gương mặt trái xoan của Bành Anh, một dấu tay đỏ bừng nhanh chóng hiện ra.

Trong chốc lát, vô số người nhìn về phía Dịch Phong.

Họ đều đang sôi nổi suy đoán rốt cuộc Dịch Phong là ai mà lại có thể khiến hai nữ nhân này ra tay giúp đỡ.

Nữ tử sau đó không phải ai khác.

Mà chính là Yêu Linh Nhi!

Đau rát trên mặt suýt chút nữa đã khiến Bành Anh mất đi lý trí, nàng ta không ngờ mình lại phải chịu thêm một cái tát nữa!

Điều càng khiến nàng ta không nghĩ ra được, nguyên nhân đánh nàng lại là vì nam nhân bị nàng vứt bỏ này, tên phế vật này, thứ sâu bọ này...

Trong mắt nàng ứa ra sát ý, nhìn chằm chằm Yêu Linh Nhi, Bành Anh thù hận kêu: “Ngươi là ai?”

“Ta cũng là người hâm mộ của tiên sinh.”

Yêu Linh Nhi cong môi, trong lòng đã sớm có lí do thoái thác nên ung dung nói.

Hai ngày này ở Thành Bình Giang, nàng đã sớm tra rõ ràng lai lịch của vị thanh niên thần bí này. Mặc dù là một cao thủ tuyệt thế, nhưng cho tới nay làm việc và nói chuyện vẫn không lộ ra điều gì.

Loại người này, rõ ràng là loại lão quái trở lại nguyên trạng đến cảm nhận sinh hoạt.

Bởi vì theo như nàng tìm hiểu, vị này trải nghiệm sinh hoạt của người phàm đến cực hạn, ăn ở, một ngày ba bữa, đối nhân xử thế... đều tự đi làm, tiến hành không khác gì người phàm.

Cho nên nàng hiểu ra, cho dù trong mắt hắn tu vi của mình chỉ liếc mắt đã bại lộ nhưng mình vẫn phải giả vờ thành dáng vẻ người phàm, không phá hỏng dự tính ban đầu của hắn là thể nghiệm cuộc sống của người phàm, để tới gần hắn.

Mà lí do thoái thác người hâm mộ này, đúng lúc trở thành lời giải thích tốt nhất của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận