Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 95: Đội hình chưa từng có

Dưới ánh mắt uy nghiêm của Thanh Sơn Lão Tổ, lúc này, Doãn Hùng run rẩy kể lại toàn bộ sự việc.
“Lý nào lại như vậy, lý nào lại như vậy.”
Vừa nghe Doãn Hùng nói xong, Thanh Sơn Lão Tổ tức tới sùi bọt mép, đánh ra một chưởng, một toà nhà cách đó không xa trực tiếp bị san bằng thành mặt đất.
Tam trưởng lão, người đầy bụi đất bò ra từ trong đống đổ nát, vẻ mặt oan ức hỏi: “Lão tổ, ngươi lại hủy phòng của ta, lại là cớ gì thế hả?”
“Cút!”
Thanh Sơn Lão Tổ quát mắng một tiếng, gần như không để ý tới hắn, ánh mắt lại nhìn Lạc Lan Tuyết.
“Tuyết Nhi.”
“Có.”
“Ngươi lập tức thông báo cho Chu Vân và những vị cao cấp trong môn phái, tập hợp tại đại điện Thanh Sơn.”
“Vâng!”
Lạc Lan Tuyết không dám chậm trễ, thân hình mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua, hoàn toàn biến mất.
“Bây giờ, ngươi nhanh chóng xuống núi, giúp tiên sinh điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai lớn gan như vậy.” Thanh Sơn Lão Tổ lại phân phó Doãn Hùng.
“Vâng, Thanh Sơn đại nhân.”
Thậm chí, Doãn Hùng còn chưa uống được một ngụm nước đã phải dẫn theo hai tên thuộc hạ xuống núi.
Tại đại điện Thanh Sơn.
Thanh Sơn Lão Tổ ngồi ở ghế đầu với sắc mặt u ám.
Hạ Thủ, Chu Vân, Lạc Lan Tuyết và những trưởng lão khác đều cúi đầu thấp, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lúc nhất thời.
Một tầng áp lực dày đặc bao trùm cả đại điện, những người có thực lực yếu hơn không thể thở nổi.
“Sư tôn, không thể xem thường chuyện này.” Lạc Lan Tuyết nói trước, lại vội vã phân tích: “Theo như lời bá phụ nói, tiên sinh đã vô cùng tức giận về chuyện này.”
“Tỷ tỷ nói rất đúng.” Doãn Lạc Ly tuổi còn nhỏ, nhưng vẻ mặt cũng rất tức giận, bước ra nói: “Tiên sinh có ơn lớn với Thanh Sơn Môn ta, vậy mà trên địa bàn của Thanh Sơn Môn ta, đệ tử của hắn lại suýt nữa bị người giết. Chúng ta phải có câu trả lời cho tiên sinh về chuyện này.”
“Đúng vậy, bản thân tiên sinh không thể trực tiếp ra tay, mà thông báo cho thương hội Bảo Phong, ý đồ đã rất rõ ràng, chính là nhắc nhở chúng ta cần cho hắn một câu trả lời.” Môn chủ Chu Vân cũng nghiêm túc nói: “Vì vậy, chúng ta phải xử lý chuyện này một cách nghiêm túc, khiến tiên sinh cảm thấy vừa lòng. Nếu không, thật sự chờ tới khi tiên sinh đích thân ra tay… Chúng ta cũng không gánh nổi lửa giận này!”
“Cho nên sư tôn, tốt nhất người nhanh nhanh đưa ra chủ ý, cụ thể là làm thế nào chứ?” Lạc Lan Tuyết nhìn Thanh Sơn Lão Tổ trên ghế chính, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Hừ!”
Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ u ám, đột nhiên đập tay, bàn đá bên cạnh bỗng chốc hóa thành bột phấn.
“Mặc kệ là ai ra tay với công tử Chung Thanh, một người cũng không thể chạy thoát.”
Dứt lời, lão phất tay, giọng như chuông lớn truyền khắp cả đại điện.
“Truyền mệnh lệnh của ta.”
“Có.”
“Mở hộ sơn đại trận, thông báo tới mười hai trưởng lão, mười tám hộ pháp, phái ra ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát môn hạ của một trăm lẻ tám đường, đệ tử không để lại một ai, đều do Chu Vân chỉ huy, tất cả xuống núi!”
“Ta phải làm cho những kẻ xấu kia, kẻ khiến tiên sinh tức giận, phải hối hận vì đã sinh ra trên đời.”
Thanh Sơn Lão Tổ dứt lời, toàn bộ đại điện hiện lên vẻ kinh sợ.
Đội hình như vậy, ngay cả khi Thanh Sơn đối đầu với đại chiến môn phái cũng chưa từng có.
Nhưng mà làm như vậy cũng đúng, nếu không để vị kia trút được lửa giận, e rằng Thanh Sơn Môn cũng không cần tồn tại.
“Rõ!”
Trong đại điện của Thanh Sơn vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, sau đó, từng luồng ánh sáng lấp lánh bay ra từ đại điện Thanh Sơn, tung ra từng trận gió.
Mà một trăm lẻ tám đường của Thanh Sơn Môn, vô số đệ tử cũng sẵn sàng, xuất phát thẳng đến Thành Bình Giang, tiếng dẫm chân chấn động điếc cả tai.
Cùng lúc đó, ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát cũng cưỡi yêu thú mà môn phái khó khăn bồi dưỡng được, bày trận trên bầu trời, tạo thành một cái bóng cực lớn trên mặt đất, gào thét đi tới Thành Bình Giang.
Cuối cùng dưới sự chỉ huy của Chu Vân, mười hai trưởng lão, mười tám hộ pháp, đạp lên hư không, bay ra bằng lực lượng mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, khí thế cực mạnh, giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống!
Mà ở Thành Bình Giang, việc làm ăn của toàn bộ thương hội Bảo Phong đột nhiên ngừng hoạt động, tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, vô số nhân viên tình báo được phái ra.
Chưa đến thời gian nửa canh giờ, một mẩu tin được bồ câu đưa tới thương hội Bảo Phong, rơi vào tay Thanh Sơn Lão Tổ.
Mở tờ giấy ra, trên mặt hắn là sát ý tận trời.
“Thương hội Bình Giang.”
“Giết!”
Sau khi hạ lệnh, đội hình khổng lồ của Thanh Sơn Môn, xuất phát tới thương hội Bình Giang.
Giờ khắc này.
Thành Bình Giang đột nhiên thay đổi.
Trong đại điện của thương hội Bình Giang.
Mao Lâm bên trái, Mao Ý bên phải, mời ba vị cao thủ Võ Linh ngồi ở ghế đầu, vừa uống rượu vừa bàn luận tin tức.
“Hội trưởng không hay rồi.”
Đúng lúc này, một tên đàn ông, nhìn như là quản gia, vội vội vàng vàng chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận