Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 480: Hoa khôi Đông Thắng

"May mà trước khi đi Đoan đại nhân đã tặng cho chúng ta cái này, mặc dù Đoan đại nhân đã nghiêm túc căn dặn, sử dụng nó sẽ tiêu hao sức mạnh của Đoan đại nhân, không có chuyện gì đặc biệt thì dù là chết cũng không được phép sử dụng, nhưng bây giờ chúng ta có tình báo như vậy, chắn hẳn Đoan đại nhân cũng sẽ không trách phạt chúng ta vì đã khởi động nó đâu."
"Không sao, nhưng mà chúng ta cần một chút thời gian, khôi phục một chút tu vi trước mới có thể khởi động được."
"Vậy chúng ta đừng ngồi không, nhanh chóng chữa thương đồng thời khôi phục tu vi thôi."
Sáu người áo xanh thương lượng, hạ quyết tâm sau, nhao nhao nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái chữa thương hồi phục.
Dịch Phong tự mình xuống bếp làm ra ba món thịt rừng thơm ngát, bưng lên bản.
Mắt ai nấy ở đây đều sáng quắc lên.
Mọi người đều hiểu rõ, cuối cùng cơ duyên lớn chân chính cũng đã đến rồi.
"Chậc chậc, quá ngon, thực sự là quá ngon".
"Bên trong thịt này ẩn chứa sức mạnh thật là lớn, ta cảm thấy hình như ta sắp đột phá rồi".
"Ta cảm thấy ta cũng sắp đột phá rồi".
Thịt rừng vừa mới vào bụng, đám thợ xây mới đến kia vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt, nhao nhao kích động thốt lên.
"Mấy người các ngươi đừng tranh nhau, bình tĩnh một chút, dần dần sẽ quen thôi mà" Mà những cư dân bản địa ở thành Bình Giang lại vô cùng bình tĩnh, dùng giọng điệu khuyên bảo nói với bọn họ.
"Đừng nói nữa, mùi vị này hệt như là cao lương mỹ vị ấy."
Bản thân Dịch Phong cũng ăn như hổ đói, dù sao bây giờ cũng không còn sớm, sau khi hùng hục xử lí ba con yêu thú, bất tri bất giác đã là đến chạng vạng tối rồi.
"Tiên sinh".
"Bên ngoài trời còn đang mưa, trời cũng sắp tối rồi, hội trưởng đặc biệt phân phó bọn ta chuẩn bị phòng thượng hạng ở tửu lâu mời tiên sinh và mọi người dừng chân".
"Đồng thời buổi tối còn mời cho tiên sinh một gánh hát, cùng với hoa khôi của Phong Vũ Lâu - Mạch Tư Hàm".
Lúc này, quản sự lại đi tới bên cạnh Dịch Phong khẽ nói.
"Mạch Tư Hàm của Phong Vũ Lâu ư, nàng cực kỳ nổi tiếng ở thành Bình Giang đó, hội trưởng các ngươi khách khí quát".
Dịch Phong mỉm cười nói.
"Tiên sinh nói gì vậy, đây đều là nên làm mà." Quản sự vừa cười vừa nói: "Tiên sinh, mọi người ăn uống no say trước, ta đi làm việc đây, có việc gì thì cần phân phó thì cứ gọi ta".
"Được được."
Dịch Phong khách khí gật đầu.
Sau khi quản sự đi, hắn lớn tiếng nói với đám người kia: "Nghe cho kỹ, buổi tối còn có hoa khôi của Phong Vũ Lâu đến từ gánh hát tới góp vui, mọi người từ từ ăn, từ từ uống, buổi tối chúng ta tiếp tục".
"Được!"
"Đa tạ tiên sinh".
Âm thanh náo nhiệt vang lên.
Nhất thời trong tửu lâu không ngớt tiếng cười, đám thợ xây Võ Đế và Nhân Tiên đều thoải mái luận bàn, liều mạng uống rượu, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Chập tối...
Một mùi hương thơm ngát quyến rũ lòng người tỏa ra, ai nấy đều mong chờ nhìn về phía ngoài cửa.
Giữa hai thiếu nữ xinh đẹp, một nữ tử áo đỏ cầm dù bước tới.
Làn da của nàng trắng hơn cả tuyết, đôi mắt xinh đẹp gợn sóng như nước hồ, lúc nàng bước vào, ánh mắt đang dõi nhìn kia mang theo cảm giác nho nhã ôn hòa, nhưng từng cử chỉ lại lộ rõ vẻ quyến rũ khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc!
Nàng liếc một vòng, đôi con ngươi dừng lại trên người Dịch Phong.
Nàng nhẹ nhàng khom người.
"Bái kiến tiên sinh".
"Chắc hẳn cô nương chính hoa khôi của Phong Vũ Lầu - Mạch Tư Hàm tiểu thư đúng không?"
"Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!"
Dịch Phong nhìn thấy nàng xong không nhịn được mà vô thức vuốt vuốt cổ áo, ôn hòa gật đầu.
"Chậc!"
"Hoa khôi, là hoa khôi của Đông Thắng - Mạch Tư Hàm!"
"Đúng vậy, sao nàng lại xuất hiện ở đây?"
Nhưng mà nhìn thấy Mạch Tư Hàm, đám thợ xây ở nơi này đều sợ ngây người, bọn họ vốn xuất thân từ những thế lực đứng đầu ở Đông Thắng, cho nên khá quen thuộc với cái tên này.
Tương truyền nàng xuất thân từ Tuyệt Sắc Cốc, không nói đến việc năm đó nàng dùng thực lực mạnh mẽ của bản thân dẫn dắt Tuyệt Sắc Cốc lên đỉnh cao Đông Thắng, mà nàng cũng là đứa con cưng của thiên địa, trời sinh dung mạo không đổi, xinh đẹp mãi không già.
"Không phải truyền thuyết nói rằng nàng đã sớm tọa hóa sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa ngàn năm trước, thực lực của nàng đã là Võ Đế rồi, sao bây giờ lại xuất hiện làm hoa khôi ở đây vậy?"
"Chậc, đúng là khó mà tin nổi".
Đám người xôn xao xả lên.
Nhưng mà nhớ lại trước đó cũng thấy không ít nhân vật trong truyền thuyết xuất hiện trong thành này, cho nên sự xuất hiện của Mạch Tư Hàm cũng không có gì kỳ lạ cả.
Nhưng mà.
Một nữ nhân chuyên đảm nhiệm việc bếp núc ở trên đảo lại run lẩy bẩy, khó mà bình tĩnh nổi khi nhìn thấy bóng dáng kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạch Tư Hàm, thậm chí suýt chút nữa thì quỳ xuống.
Nàng là tông chủ đương nhiệm của Tuyệt Sắc Cốc, nhưng mà bàn về vai vế thì Mạch Tư Hàm trước mắt này thì nàng ta tương đương với tổ tông của nàng!
Đôi mắt xinh đẹp của Mạch Tư Hàm khẽ lườm nữ tử kia một cái, nàng ta bừng tỉnh, giấu kín sự kích động ở trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận