Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1349: Có em gái xinh đẹp nào không? (1)

"Tiền bối!"
"Người này không để ý đại nghĩa mà bỏ chạy, lại âm thầm thăm dò, thật sự là tiểu nhân bất nghĩa vô lễ, xin tiền bối xử lý!"
Lời này vừa vang lên, Cố Thái Uyên đã lộ ra vẻ mặt khủng hoảng!
Vô ý thức lộ ra vẻ lấy lòng với mấy người khác, muốn tìm đường sống trong chỗ chết.
Ngao Khánh không thèm để ý, chỉ là thuận miệng nói một câu.
"Vừa nhìn đã biết không phải kẻ tốt lành, giết cho xong chuyện."
Ngữ khí rất tùy ý, Cố Thái Uyên thì vội vàng dập đầu!
"Đại nhân! Chư vị đại nhân... !"
"Ta thật sự là một người tốt a, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, ta tuyệt đối không dám có ý mạo phạm thất lễ, có chuyện từ từ nói, chỉ cần chư vị có thể tha ta một mạng, ta xin dâng lên tất cả mọi thứ ta có!"
Nói tới đây, hắn bối rối lấy ra thánh giới đựng vật, dâng lên bằng 2 tay, thái độ cung kính!
Trong thánh giới đựng vật này chứa tích lũy ngàn vạn năm qua của hắn, chỉ riêng bảo vật thánh phẩm đã có bảy tám cái, còn thiên tài địa bảo thánh cấp thì hơn một trăm, xem như đại tông môn cũng khó mà so sánh với hắn!
Vì cầu đường sống, Cố Thái Uyên hành động cực nhanh, quả quyết tới cực điểm, dù là táng gia bại sản cũng không tiếc, hắn biết rõ gặp phải cao thủ bậc này, bảo vật tầm thường thì không thể khiến đối phương động lòng, phải hung ác một chút mới có một tia hi vọng sống, mong sao của đi thay người!
Nhìn thánh giới được lấy ra, Đan Trần Tử cũng lộ ra ánh mắt nghiêm túc.
Cố Thái Uyên mặc dù vô liêm sỉ, nhưng không hổ là một trong những lão tổ Cố gia, rất hiểu rõ thời thế, bỏ ra toàn bộ tài sản của mình, chưa biết chừng sẽ được vị tiền bối này tha cho.
Nhìn bộ xương rốt cục đưa tay cầm thánh giới, lòng tin của Cố Thái Uyên tăng nhiều, nhưng vẫn còn chút thấp thỏm.
Hắn thấy bảo vật trong thánh giới hẳn là sẽ có thứ được người này coi trọng, huống chỉ đây là toàn bộ tài sản của hắn, thành ý đã rất tràn đầy.
Nhưng ai biết ngay sau đó, thánh giới liền bị ném sang một bên, như đống rác rưởi!
Cố Thái Uyên sững sờ.
Đan Trần Tử cũng choáng váng!
"Toàn là mấy thứ rác rưởi, ngươi dám lấy ra đưa cho ta mà không ngại ngùng sao? Lãng phí thời gian, còn không bằng giết cho xong!"
Lời nói bực bội vang lên, hai người đều cả kinh trợn to mắt!
Mình không nghe lầm chứ... ?
Đây chính là tích lũy một đời của Cố Thái Uyên, là kho bảo vật Cố gia!
Không nói tới đồ vật bên trong, ngay cả bản thân chiếc nhẫn cũng là Thánh khí đỉnh cấp cực kì hiếm thấy, một vực cũng chưa chắc có một cái, nếu vật này xuất hiện bên ngoài giang hồ, chắc chắn sẽ dẫn tới một đợt gió tanh mưa máu, vô số lão quái vật tranh đoạt võ đầu!
Bảo vật như thế sao có thể bị coi là rác rưởi! ?
Đan Trần Tử há to miệng, không nói nên lời, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng nghĩ đến tu vi vị đại nhân này, hắn lại cũng không cách nào phản bác.
Chỉ có thể nói một câu, mình vẫn còn quá non.
Cố Thái Uyên vốn còn có chút lòng tin bây giờ trực tiếp choáng váng, mở to hai mắt quỳ trên mặt đất, không biết nói gì!
Nhìn xương ngón tay duỗi ra, cảm giác tuyệt vọng khi đối mặt tử vong ngày càng mạnh mẽ!
Cố Thái Uyên đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cầu khẩn:
"Đại... Đại đại đại nhân!"
"Khoan ra tay đã! Ta là lão tổ Cố gia, nội tình phi phàm, trong tộc... Trong tộc còn có rất nhiều bảo vật khác, nếu đại nhân cần, ta cam tâm tình nguyện dâng lên hết, mong đại nhân khai ân!"
Dù là khó có thể tin, Cố Thái Uyên cũng biết đây là do thánh giới không đủ quý giá, không cách nào khiến người này động lòng, đường sống duy nhất của hắn chính là mượn dùng danh hiệu Cố gia để thuyết phục đối phương!
Vội vàng lên tiếng, một chỉ kia quả nhiên ngừng lại.
Cố Thái Uyên tranh thủ thời gian nắm lấy cơ hội, lại lần nữa cầu khẩn "Đại nhân! Chư vị đại nhân!"
"Chỉ cần có thể tha cho ta một mạng, ta xin dâng lên hết thảy thứ quý giá trong gia tộc!"
Ngao Khánh liếc qua, miễn cưỡng lên tiếng hỏi.
"Có em gái xinh đẹp nào không?"
Cố Thái Uyên bị hỏi mà cứng đờ, mắt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, cũng không suy nghĩ nhiều, trên mặt nổ nụ cười nịnh nọt.
"Có có có! Chỉ cần đại nhân thích, cái gì cũng có!"
Nghe được câu trả lời, Ngao Khánh rốt cục tươi cười nhìn sang Lâu Bản Vĩ.
"Đại ca! Có gái!"
Trong nháy mắt Lâu Bản Vĩ tràn ngập vui vẻ, dáng vẻ phấn chấn!
"Có gái? !"
"Tốt, vậy thì đi theo hắn một chuyến, Ngao Khánh, xem ra tình báo của ngươi cũng không sai!"
Lập tức, Ngao Khánh lộ vẻ vinh quang, con rết cùng gấu lớn cùng Linh Vương cũng nhảy cẫng lên hoan hô ở một bên, lập tức náo nhiệt, bầu không khí khẩn trương lúc nãy tiêu tán trong vô hình.
Thấy tình hình vượt khỏi dự đoán, Cố Thái Uyên cùng Đan Trần Tử hoàn toàn sững sờ...
Hai người có khúc mắc với nhau, giờ phút này bốn mắt lại lặng yên nhìn nhau, giống như rất ăn ý, lại đều lộ vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không cách nào lý giải chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận