Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1268: Gánh nặng đường xa

Theo Dịch Phong thấy độc này không có hiệu quả với mình, cho thấy rõ độc tố của loại độc này không đủ để gây ra uy hiếp cho Hợp Đạo cảnh, theo lý mà nói cũng sẽ không có hiệu quả với ông lão này mới phải.
Nhưng bây giờ dáng vẻ ông lão lại sống dỡ chết dở...
Vậy thì chỉ có một khả năng, ông lão này hoàn toàn không phải Hợp Đạo cản, như vậy mới có thể giải thích được.
"Đúng không ông lão, có phải ông hoàn toàn không phải Hợp Đạo cảnh?" Dịch Phong lộ ra ánh mắt nhìn thấu tất cả lên tiếng.
"Ngươi..."
"Phụt".
Phó Nam Thiên cảm thấy bản thân bị sỉ nhục cực lớn, mặt mày đỏ bừng.
Thấy Phó Nam Thiên có vẻ xấu hổ khi bị người ta nói trúng, Dịch Phong lộ ra sắc mặt quả nhiên là thế.
Nhưng lại vô cùng kính phục lòng đại nghĩa của ông lão này.
Đã từng thấy báo tu vi giả để tránh cái chết, lại chưa từng gặp báo tu vi giả để được chết.
Nói đến ánh sáng vĩ đại chính nghĩa, ông lão này mới là ánh sáng vĩ đại chính nghĩa.
Cho nên lúc này Dịch Phong mới muốn cứu ông ta một mạng.
Đương nhiên cũng là cứu ngựa chết như ngựa sống, cũng chẳng rõ có phải hốt thuốc đúng bệnh hay không.
Nhưng nhìn sắc mặt ông lão này, hình như thảo dược có chút hiệu quả.
Có điều trong lòng Dịch Phong cũng bắt đầu buồn bực.
Trước không nói bản thân hắn đến giờ chẳng bị cái rắm gì, thảo dược hắn phối cũng có thể giải được độc này, vậy thì kết quả con đường tử vong lần này không cần nghĩ cũng biết.
Độc sư của đảo Thiên Độc cũng phế vật quá rồi.
Hắn xụ mặt, sống không còn gì luyến tiếc.
Tuy thảo dược Dịch Phong đút cho Phó Nam Thiên có hiệu quả, nhưng phản phệ mang đến cho ông ta do phân thân bị hủy diệt thật sự quá nặng.
Thương thế trầm trọng dần dần khiến ông ta mất đi ý thức.
Lúc ông ta tỉnh lại đã nằm trong phòng.
Mà bên cạnh ông ta có vài độc sư của đảo Thiên Độc vây quanh, đang kiểm tra sức khỏe cho ông ta.
Sắc mặt của mấy độc sư kia tràn ngập uể oải, không nhìn thấy chút vui mừng gì.
"Phó anh hùng, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi?"
Thấy Phó anh hùng tỉnh lại, mấy vị độc sư mới lộ ra ý cười khó coi.
Nhưng về không cam tâm và chán nản giữa mi tâm lại càng nhiều hơn.
Bọn hắn cũng cảm thấy bản thân quá phế vật.
Mấy chục độc sư tập trung trong pháp bảo không gian nghiên cứu suốt ba năm, đừng nói độc chết Hợp Đạo cảnh, ngay cả Phó Nam Thiên Hợp Đạo cảnh giả trước mặt này cũng có thể cứu sống được.
Lần thử độc này thất bại đến mức nào không cần nghĩ cũng biết.
Đương nhiên bọn hắn không muốn Phó Nam Thiên chết, chỉ là bản thân sinh mệnh của người thử độc và việc luyện chế độc dược đã mâu thuẫn với nhau rồi.
"Phó anh hùng, Dịch anh hùng đã nói cho chúng ta biết chuyện ngươi che giấu tu vi" Lúc này một độc sư trong đó khẽ nói:
"Ngươi không cần cảm thấy xấu hổ, ngược lại đảo Thiên Độc chúng ta rất cảm kích ngươi đã phí hết khổ tâm vì tương lai nhân loại."
"Thời gian tiếp theo xin Phó anh hùng nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng thương xong chúng ta sẽ tự phái người đưa ngươi rời đảo, ngoài ra nếu Phó anh hùng có bất kì đồ vật nào muốn lấy hoặc yêu cầu gì, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, đảo Thiên Độc chúng ta và Thiên Hạ Hội đều sẽ thỏa mãn Phó anh hùng".
"Chúng ta không quấy rầy nữa, phải tiếp tục luyện chế không gian độc tố có thể uy hiếp đến tính mạng của Hợp Đạo cảnh".
"Tưởng tượng tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc, không gian độc tố nguy hiểm đến tính mạng Hợp đạo cảnh thật sự khó hơn rất nhiều so với chúng ta tưởng tượng..."
"Cho nên gánh nặng đường xa, thậm chí cả đời này mấy người chúng ta có thể luyện chế được hay không vẫn còn là ẩn số".
"Có điều tuy là ẩn số nhưng vì tương lai loài người, chúng ta vẫn phải liều mạng".
"Phó anh hùng nghỉ ngơi đi, chúng ta cáo từ trước."
Nói xong mấy độc sư cúi đầu ủ rũ rời đi.
Phó Nam Thiên vừa tỉnh lại vốn có chút ngơ ngác, nghe đám độc sư kia nói xong lại càng thêm ngớ ngẩn.
"Cái gì mà che giấu tu vi?"
"Tại sao ta lại phí hết khổ tâm vì tương lai nhân loại?"
"Còn không gian độc tố uy hiếp đến tính mạng của Hợp Đạo cảnh, cái gì là gánh nặng đường xa?"
"Các người trở lại, nói rõ ràng cho ta."
Thấy Phó Nam Thiên kích động như vậy, mọi người vội vàng quay lại.
Nhẹ giọng an ủi: "Phó anh hùng, ngươi không cần kích động, Dung đạo cảnh không có gì mất mặt cả, với độ cao tâm cảnh của ngươi cho dù là Chứng Đạo cảnh cũng không thể so sánh được."
"Ngoài ra vừa rồi chúng ta cũng có nói đảo Thiên Độc sẽ không trách tội ngươi lừa gạt che giấu, ngược lại còn rất cảm kích ngươi."
"Đúng rồi, ngươi vẫn còn chưa biết chuyện xảy ra lúc sau nhỉ".
Nhớ ra gì đó, độc sư dẫn đầu lại vội vàng giải thích: "Ngươi trũng độc hôn mê trong không gian sương độc, là Dịch anh hùng cứu ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận