Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1974: Tấm lòng đại nghĩa (2)

Nghe bạn già hiểu ý nói ra sự khó khăn trong lòng ông ta, Quách Kiếm Nam càng thêm không cam lòng, tri kỷ còn sót lại đời này, đối mặt với cái chết vẫn bình thản như thế, chỉ để lại ông ta thương tiếc suốt đời...
Chuyện hối hận nhất trên đời cũng chỉ như thế mà thôi.
Thấy Quách Kiếm Nam rất lâu cũng không lên tiếng, chỉ nghiêm túc nhìn qua, Thụ tôn giả đột nhiên nhớ lại chuyện xưa, không khỏi bật cười.
Còn nhớ rõ...
Lần đầu gặp gỡ lúc còn hưng thịnh, hai người là thiếu niên phong quang bậc nào, trong lòng đều mang nhiệt huyết chống ma, như thể có muôn vàn sức lực và tự tin.
Ngặt nỗi xuất thân dị tộc, đều mang lòng nghi ngờ, Quách Kiếm Nam khi đó vác theo trường kiếm tóc đen rủ mắt, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
“Ta muốn tìm đồng đạo chống ma, ngươi có tấm lòng đại nghĩa không?”
Kiếm khí nói thẳng suy nghĩ trong lòng, như thể lan ra toàn thân.
Người như kiếm, có thể phá trời!
Mấy vạn năm trôi qua.
Kiếm tôn vô địch năm đó, giờ đã là ông lão tóc bạc, cũng không còn khí khái hào hùng lộ ra tia sáng sắc bén, chỉ có ánh mắt chân thành vẫn như quá khứ.
Chớp mắt đã qua một đời, tựa như giấc mơ.
Đời này có thể trở thành tri kỷ với người này, tuy chết nhưng không hối tiếc.
Vẻ mặt Thụ tôn giả nở nụ cười, lộ ra sự thoải mái buông bỏ tất cả.
“Quách lão, năm đó ta trèo cao kết bạn với ngươi, bây giờ ngươi lại do dự như vậy, chẳng phải muốn phá hoại khí khái cả đời cua ta sao, nếu nói như vậy ta sẽ thấy hối hận đấy.”
Nghe giọng điệu đùa giỡn, chân mày Quách Kiếm Nam khẽ giãn ra.
“Thụ tôn giả, ngươi...”
Trong nụ cười của lão Thụ tràn ngập vẻ ung dung, hệt như thiếu niên yêu tộc khó phân chính tà ngày xưa.
“Hahaha...”
“Ta ngươi quen biết cả đời, cần gì xoắn xuýt vào phút cuối, nếu hại Dịch huynh thương vong, đổi lại ta tham sống sợ chết, tuyệt đối không phải chuyện ngươi có thể làm.”
“Đời này đến nay, bổn tọa đã mãn nguyện! Sau này nếu ngươi có thể hoàn thành đại nghiệp chống ma, cho dù ta ở dưới suối vàng, cũng có thể nhắm mắt mỉm cười!”
Nghe thấy câu này, Quách Kiếm Nam cũng nở nụ cười.
Ông ta không nhìn nhầm người.
Người bạn thân này quả thật là tài tuấn trượng nghĩa hơn trời, cho dù đến lúc sắp chết cũng không quên lời hứa hào hùng khi bọn hắn mới gặp nhau.
Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.
Cho dù phải dùng cả đời để thực hiện, cũng chết không hối hận!
Đây là sự lãng mạn của nam nhân.
Đối diện với anh tài này, bất kỳ ý tốt dư thừa nào cũng là một loại sỉ nhục!
Cuối cùng Quách Kiếm Nam thở dài một hơi, mỉm cười gật đầu đáp.
“Được.”
“Nếu ta có thể hoàn thành đại nghiệp chống ma, nhất định tế bái báo cho ngươi biết!”
Nói đoạn, Quách Kiếm Nam lấy rượu ngon từ trong tay áo ra, ánh mắt lóe sáng.
Mỉm cười chăm chú nhìn bạn già, tầm mắt hơi mơ hồ.
Rõ ràng là ông lão đầy nếp nhăn, lại như quay ngược thời gian, trở về là vị tôn giả điên cuồng kiêu ngạo ý chí hăng hái, đang mỉm cười đánh giá.
Trông thấy dáng vẻ khí khái lúc đầu gặp gỡ, Quách Kiếm cũng mỉm cười nói ra lời nghiêm túc năm đó.
“Thiếu niên yêu tộc...”
“Nếu ngươi có tấm lòng đại nghĩa thì cùng ta uống một trận đã đời, trời đất làm chứng, cùng chống lại ma tộc!”
Nghe thấy câu này, Thụ tôn giả cũng hiểu ý đáp lời như năm đó!
“Hahaha...”
“Một lời đã định, trời đất làm chứng!”
Hai người nhìn nhau cười lớn, tràn ngập cảm khái!
“Ha ha ha ha!”
Cho dù mỉm cười thoải mái vạn phần, nước mắt lại không ngừng đảo quanh hốc mắt.
Đến tầng lớp như bọn hắn, đã sớm xem thường sinh tử, Quách Kiếm Nam giữ lại thể diện cuối cùng của bạn già, quay người cắn răng mở hư không, nước mắt mới rơi xuống như ánh sao.
Lần nữa mở mắt bước vào hư không, chỉ còn ý chí chiến đấu đong đầy!
Nợ máu này, ông ta nhất định đòi lại gấp ngàn vạn lần!
Bất lực không cứu Thụ tôn giả chính là tiếc nuối lớn nhất đời này, tuyệt đối không thể để Dịch huynh lại mạo hiểm, cho dù liều chết cũng phải cùng tiến cùng lui!
Chờ đến khi Quách Kiếm Nam bước ra khỏi hư không, ngoài rừng đã bao phủ bởi màn đêm.
Mắt lạnh quan sát xung quanh, tràn ngập vẻ sốt ruột!
Nhưng khi nhìn rõ trước mắt, ông ta lại ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Cách đó vài trượng.
Dịch Phong nhàn nhã nhóm lửa, nướng thịt xiên gì đó, thoạt nhìn tự tại thích ý, đâu giống dáng vẻ đại chiến, không khác gì du ngoạn dã ngoại thư giãn...
Quách Kiếm Nam ngây ngốc.
Vẻ mặt ông ta tràn đầy ý chí chiến đấu đuổi về đây, quyết định đại chiến một trận, cũng không rõ hoàn cảnh Dịch huynh ra sao, đã chuẩn bị xong phải tử chiến.
Không ngờ lại là tình cảnh này?
Nhất thời lửa giận và sự vội vã trong lòng toàn bộ đều cứng ngắc trên mặt, chỉ còn sót lại vẻ ngạc nhiên.
Quan sát vài giây, Quách Kiếm Nam mới như hoàn hồn lại.
Vội vàng bước lên hành lễ.
“Dịch huynh!”
“Đám các lão của đảo Phong Tuyết đang ở đâu, ngươi có bị thương không?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận