Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2147: Cơ hội ngàn năm có một (1)

“Lần ra tay này liên quan đến đại kế, tuyệt đối không thể có chút sai làm, cho dù có một phần ngàn tỉ sơ suất, cũng quyết không được phép xuất hiện!”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho tất cả mọi người có mặt gật đầu tán thành.
Đến Tô Vân Vận cũng cả mặt xấu hổ gật đầu, sau khi suy nghĩ kỹ thêm lời nói của Ngô Đào, mới lại lên tiếng lần nữa.
“Nhị sư huynh nói đúng, muội đúng thật là chưa đủ chắc chắn.”
“Nếu như ở đây không có người thích hợp để chọn, vậy thì mở rộng ra những sư huynh đệ không tham gia hội nghị, muội nghĩ tới nghĩ lui, năm huynh đệ tang lễ kia cực kỳ thích hợp.”
“Tuy nói tu vi của bọn họ kém một chút, nhưng năm người huynh đệ đồng lòng vô cùng ăn ý, nếu như xuất thủ cùng lúc, sẽ không có biến số gì, cũng coi như là lựa chọn vững vàng.
Nghe xong, Ngô Đào mới vừa ý gật đầu.
“Ừm, đề nghị này đúng là không tệ, vậy thì để cho năm sư đệ kia ra tay một lượt đi, chắc chắn mới là vương đạo, nhân cơ hội nguy hiểm vẫn còn đang ấp ủ chấn kinh vẫn còn đang trong trứng chưa tạo thành, vậy thì phải sớm bóp chết mới đúng.”
Đợi đến khi thương nghị hoàn tất.
Một nhóm cao thủ mỗi người xác nhận mục tiêu xong thì di chuyển, đầu tiên là tiểu đội năm người khoa trương nhất, chỉ có năm người, thế mà còn gánh theo một cỗ quan tài màu đen!
Trư Nhục Vinh đứng ở cửa sổ nhìn từng đạo ánh sáng lưu quang biến mất ở bầu trời đêm, hắn ta yên lặng nâng một tay lên chống vào trán nghiêng khuôn mặt sang một bên.
Ai…
Nhị công tử thật sự quá bình ổn.
Đội hình này, mẹ nó đúng là quá mạnh!
Đừng nói là đối chiến, e rằng đến một chút cơ hội chạy trốn cũng không có.
Thật sự không thể trách hắn cố tình làm chuyện này, bẫy thảm mấy lão tiền bối kia, ai có thể ngờ được có nhiều đại nhân tập trung ở đây như thế, hai ba câu đã khiến mọi chuyện phát triển đến tình trạng như thế…
Mẹ ơi.
Lần này đâu phải chỉ là chuyện lớn.
Mẹ nó, quả thực là chọc thủng trời.
Chỉ mong, Khương lão và các vị tiền bối có thể tự giải quyết cho tốt.
Năm tiểu đội lên đường như sấm chớp, chớp mắt đã tề tụ trên không ở bên ngoài đảo Ám Ảnh.
Thông qua đo lường tính toán của Mạc Thiên Cơ, bọn họ đã biết chỗ ẩn thân của năm tiên hiền Thượng Cổ, Tô Vân Vận cũng sáng sớm đã xác định đối thủ của năm người bọn họ, có thể nói là kế hoạch chu đáo.
Cho dù là vậy.
Tới thời khắc chia ra, Ngô Đào vẫn còn cẩn thận quay đầu căn dặn mọi người.
“Các vị sư đệ.”
“Sau đây chúng ta sẽ phải mỗi người đối địch riêng biệt, việc này liên quan đến đại kế Ma Giới, tuyệt đối không thể có một chút qua loa nào, nếu như người đối chiến với mọi người thức thời, thì cũng thôi đi. Dù sao cũng là Nhân tộc, không phải vạn bất đắc dĩ không cần độ sức sống chết.”
“Có điều, vạn nhất nếu như có người không biết điều, mọi người nhất định phải dốc toàn lực xuất thủ, chết cũng phải chém mấy đao lên người họ, rõ chưa?”
Mọi người nghe xong gật đầu, vẻ mặt dáng vẻ thành thật.
“Nhị sư huynh nói rất đúng!”
“Đúng như nhị sư huynh nói, nghiền ép mấy lão hồ đồ cũng coi như là không khó, cũng không thể qua loa sơ suất!”
“Nhất định phải chắc chắn!”
“Ừm! Ta nhất định sẽ khiến cho bọn họ biết được thế nào là nghệ thuật cao cấp nhất!”
Nhìn thấy các sự đệ đã có giác ngộ.
Ngô Đào nhổ tăm xỉa răng ở trong miệng ra, vung tay lên.
“Được, xuất phát!”
Tiếng nói trầm thấp vang lên, tiểu đội năm người mỗi người đẩy ra hư không, biến mất về phía phương hướng đã được biết từ trước.

Ở Nam Cực Vân Tinh phía xa.
Hoang mạc mênh mông vô bờ, linh khí cực kỳ mỏng manh, trong đất trời hiếm nhìn thấy sinh linh, gần vạn dặm đến cái bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Mặc dù có tu sĩ đi ngang qua, trong mắt cũng lóe lên tia ghét bỏ vòng đường khác mà đi.
Loại vùng đất hoang vu này, có thể nói là chim cũng không thèm đậu, người quỷ đều bỏ đi.
Nhưng mà.
Bên dưới loại hoang vu này, lại có động thiên khác.
Sâu trong lòng đất, không biết bao nhiêu ngàn vạn trượng.
Cảnh sắc trong thâm cốc u tĩnh vô cùng hợp lòng người, kỳ hoa dị thảo nở rộ. Trong đó có một căn nhà tranh lịch sử tao nhã, giống như chốn đào nguyên ở thánh địa.
Trong nhà tranh.
Đại hiền Thượng Cổ Phong Cửu Tiêu đang ngồi ở giữa bàn trà, vừa hờ hững rót trà, vừa trầm giọng thương nghị với hư ảnh thần hồn ngồi ở trước mặt.
“Lôi huynh.”
“Nếu như Khương lão đã lên tiếng rồi, bảo chúng ta cùng hiện thế, huynh cần gì phải nóng lòng nhất thời. Dù sao chỉ cần chúng ta dùng bản tôn hiện thế, không cần tốn bao nhiêu công sức là có thể dẹp sạch tất cả, để cho tà ma kia đắc ý thêm mấy ngày thì có làm sao?”
Vừa mới dứt lời.
Hư ảnh thần thức ở trước mặt vẫn còn đứng yên, đột nhiên vung tay áo quay người!
“Nực cười!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận