Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 628: Nam nhân đáng ghét

Lúc giọng nói của Dịch Phong vang lên, Vân Yêu Yêu đã sớm dừng lại trên không trung.
"Không ngờ nửa đường lại đụng phải tên này!"
"Hơn nữa tên này dường như vẫn nhớ mãi không quên mấy trăm vạn kim tệ kia".
Vẻ mặt Vân Yêu Yêu thâm trầm, u oán hét lên: "Này, ngươi nói ngươi muốn ai chết đói đấy?"
Nghe thấy giọng nói này, Dịch Phong lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên.
Hay lắm. Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay.
"Đại tỷ, tỷ đến trả tiền cho ta sao?" Dịch Phong hô to.
Một tiếng đại tỷ này trực tiếp làm cho mặt Vân Yêu Yêu đều trở nên khó coi, ánh mắt trầm xuống, giọng nói lạnh như băng hỏi:
"Ngươi gọi ai là đại tỷ đấy?"
"Hả?"
"Có gì không đúng sao?"
Dịch Phong ngẩn người, ngơ ngác hỏi: "Ngươi lợi hại như vậy, ít nhất cũng đã tu luyện mấy trăm ngàn năm rồi."
"Chẳng lẽ là nãi nãi sao?"
Vân Yêu Yêu sặc đến mức ho kịch liệt, tu vi toàn thân xao động, thiếu chút nữa ngã cắm đầu vào trong hồ.
Quả nhiên tên này vẫn đáng ghét như vậy!
Nhưng nàng làm sao nhịn được giọng điệu này, thân thể chợt lóe lên, lúc xuất hiện đã đến trước mặt Dịch Phong rồi, thanh trường kiếm trong tay vung lên rơi trên cổ Dịch Phong.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi ư?"
Vẻ mặt Vân Yêu Yêu lạnh lùng truyền ra từng câu từng chữ.
Nàng đương nhiên không có ý nghĩ giết Dịch Phong.
Chỉ là tên này lắm mồm như vậy, làm sao có thể không để cho hắn chịu một chút khổ, dọa hắn một chút chứ?
Sau đó hắn sẽ cầu xin nàng, muốn trở về trong thành?
Nhưng ai ngờ Dịch Phong lại không nói gì chỉ liếc mắt nhìn nàng.
Sau đó bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, đẩy trường kiếm trên cổ ra, thản nhiên nói: "Ngươi thôi đi."
Vân Yêu Yêu cau mày, tại sao tên này lại không sợ nàng vậy.
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Giọng nói của nàng thậm chí còn lạnh hơn.
"Ôi trời ngươi cũng đừng làm ra vẻ như thế này nữa, muốn giết thì ngươi đã sớm giết rồi."
Dịch Phong tức giận nói: "Hơn nữa lúc trước khi ngươi dưỡng thương, chúng ta đã từng có thỏa thuận, hơn nữa ngươi còn thề sẽ không làm tổn thương ta."
"Cho nên nếu ngươi giết ta, tu vi của ngươi không chỉ bị hao tổn mà còn vỡ tan đạo tâm, cả nhà còn phải chết sạch, thật không đáng phải không nào?"
Khóe miệng Vân Yêu Yêu co rút lại, thân thể run rẩy dữ dội.
Trong lòng nàng dâng lên lửa giận nồng đậm.
Bộ dạng đáng ghét của Dịch Phong khiến nàng thật hận không thể bổ một kiếm xuống đầu hắn.
"Đã lâu không gặp, hình như ngươi đẹp hơn trước không ít nhỉ?"
Lúc này, Dịch Phong lại liếc nhìn nàng, không nhịn được tán thưởng nói.
Một câu này tựa như một dòng nước lạnh hắt lên người Vân Yêu Yêu, tức giận đang bốc lên lập tức nguội lạnh vài phần.
Tên này cuối cùng cũng nói được một câu giống người rồi.
Thôi được rồi, không chấp người phàm kiến thức nông cạn này nữa.
"Ngươi để bổn cô nương đứng ở chỗ này sao?" Nàng hỏi.
"Làm sao có thể, ngồi ở đây đi".
Dịch Phong mỉm cười, nhường ghế dài của mình, bản thân thì ngồi trên đá cuội bên cạnh.
Nhìn thấy mặt Dịch Phong đây vẻ tươi cười, lúc đứng dậy còn không quên lau vết nước trên ghế dựa, ánh mắt Vân Yêu Yêu khẽ lay động.
Tên tiểu tử này đôi khi đáng ghét đến ghê tởm, nhưng đôi khi lại rất đáng yêu.
"Nào, dưa chuột vừa mới hái, hương vị cực kỳ ngon" Dịch Phong lại lấy ra một quả dưa chuột, rửa sạch sẽ sau đó lau khô đưa cho Vân Yêu Yêu.
"Ai muốn ăn dưa chuột của ngươi?"
Vân Yêu Yêu liếc mắt nhìn Dịch Phong, lại phát hiện mình hình như rất khó từ chối Dịch Phong.
Đáng chết thật.
Vân Yêu Yêu ơi là Vân Yêu Yêu.
Linh đan diệu dược ngươi cũng không coi ra gì, vậy mà một quả dưa chuột rách làm sao ngươi lại không từ chối được đây?
"Hừ!"
Trong lòng xấu hổ, nàng hờn dỗi, tức giận nhận lấy, sau đó trừng mắt nhìn chiếc ô đen trên đỉnh đầu, hung tợn hỏi: "Ta hỏi ngươi, cái ô trên đỉnh đầu ngươi từ đâu tới?"
Dịch Phong gãi đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Quên rồi."
"Quên rồi?" Vân Yêu Yêu cau mày.
"Hình như là người khác tặng".
Dịch Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
Hắn thật sự không nhớ ra cái ô này lấy từ đâu ra, những đồ vật lộn xộn trong nhà thật sự rất nhiều.
"Người khác tặng?" Sắc mặt Vân Yêu Yêu đen thui.
Đây không phải là vô nghĩa sao, nếu không phải người khác tặng, ngươi là một tên người phàm thì lấy đâu ra một cái ô thánh phẩm như vậy?
"Ta hồi là của ai tặng?"
Vân Yêu Yêu truy hỏi đến cùng.
"Ách.."
"Hình như là của một nữ bằng hữu tặng, hình như cũng là một người tu luyện."
Dịch Phong vắt óc tự hỏi, sau đó thanh âm nói ra không chắc chắn lắm, bởi vì cái ô này hình như là Bạch Phiêu Phiêu tặng, nhưng lại giống như không phải.
"Nữ bằng hữu?"
Trong lòng Vân Yêu Yêu đau xót.
Duyên nữ nhân của tên đáng ghét này hình như còn rất tốt?
Nói cách khác, một cái ô thánh phẩm quý báu vô giá lại đưa tặng cho một tên người phàm như ngươi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận