Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2384: Cuộc sống trong tiểu trấn (2)

Đối với Vân Yêu Yêu mà nói, thần binh lợi khí của Dịch Phong nhiều vố số kế.
Đưa một thanh thiết kiếm thô ráp như vậy, đúng thật sự là hạ thấp thân phận.
Dịch Phong hơi lắc đầu, từ tốn nói: “Thất phu vô tội hoài bích có tội gì, kiếm tốt ngược lại sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái không cần thiết.”
Vân Yêu Yêu giật mình.
Đó cũng không phải là tâm tư Vân Yêu Yêu không đủ tỉ mỉ.
Mà là trước mắt loại cảnh giới này của Vân Yêu Yêu, trong tinh không cũng hiếm có đối thủ.
Cho nên đương nhiên tư duy của nàng cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Có đôi khi, tầm mắt quá cao cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Tiếp đó, Dịch Phong đi sang bên cạnh gọi đại thẩm cùng đi.
Mấy người cùng đi đến Ngưu gia chúc mừng.
Trên đường đi tặng lễ cư dân nói cười không dứt.
Ngưu gia cũng không lãnh đạm mọi người.
Vị tiểu bối kia của Ngưu gia trước ngực buộc một bông hoa hồng bằng vải lớn, đứng ở cửa ra vào nhẹ nhàng nghênh đón bái tạ cảm ơn lời chúc mừng của cư dân.
“Hai đại thẩm mau mau ngồi xuống.”
“Ai yo Thất cữu lão gia, ngài cũng đến à, mau mau vào bên trong ngồi.”
Ngưu gia đã sớm chuẩn bị xong rượu, mời mọi người ngồi xuống, tuy là cơm rau dưa, nhưng mọi người lại vui mừng dào dạt.
Đại thẩm nhà cách vách vô cùng giản dị, nhà bọn họ tặng nửa con lợn rừng.
Các cư dân khác ở trên trấn phấn lớn cũng đưa đồ dùng cần thiết mấy ngày nay.
Chỉ có Dịch Phong tặng một thanh binh kinh.
Dịch Phong đưa một thanh thiết kiếm bình thường không có gì ra.
Vị hậu sinh của Ngưu gia này vô cùng vui mừng.
Hắn vội vã đánh giá thanh thiết kiếm này, vô cùng yêu quý khẽ vuốt ve thân kiếm.
Hắn có thể nhìn ra, thanh thiết kiếm này có chút đặc biệt, phẩm chất cũng không phải thanh thiết kiếm bình thường có thể so được, chuyện này đối với hắn mà nói không khác gì có thêm một thanh kiếm tốt.
Hắn không ngừng cảm ơn, Dịch Phong chỉ nhẹ nhàng nói không cần phải khách khí.
Lão đầu Ngưu gia vội vàng đi lên đón, đích thân dẫn Dịch Phong vào trong viện.
Mấy lão đầu thường xuyên cùng nhau đánh cờ với Dịch Phong, tất cả trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
“Dịch công tử, ngồi bên này ngồi bên này!”
Lão đầu Ngưu gia cười nói: “Loạn cái gì, ta đây không phải là đang xếp Dịch công tử ngồi bên cạnh các ngươi sao!”
Mấy lão đầu cười nói, trên mặt Dịch Phong cũng nở nụ cười, vung trường bào rồi ngồi xuống.
Đại thẩm hàng xóm nhìn Dịch Phong được hoan nghênh như vậy, bà cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Dù sao Dịch Phong cũng là người xứ khác, thời gian đến trên trấn cũng không lâu.
Nhưng bà vẫn luôn cảm thấy tiểu tử này không chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt, còn có một loại lực tương tác bẩm sinh.
Mấy vị lão đầu tóc mai hoa râm, tóc hoa râm nhìn thấy Dịch Phong ngồi xuống, lần lượt bắt đầu mồm năm miệng mười nói.
“Lần trước ván cờ thiếu một chút, ta thua không cam tâm, lát nữa ăn cơm xong, chúng ta lại đánh một ván!”
“Được, lần này cho thúc thua đến tâm phục khẩu phục.” Dịch Phong mỉm cười gật đầu nói.
Sắc mặt lão đầu chơi cờ thua lúng túng.
Ông biết tài đánh cờ của Dịch Phong cao siêu, nhưng ông cảm thấy bị một hậu sinh đánh bại vô cùng mất mặt.
Cũng may tính tính của cư dân trên trấn thuần phác, trong lòng cũng không có lời oán giận gì, chỉ là muốn quấy phá thắng bại mà thôi.
Một lão đầu khác cũng giữ chặt lấy tay Dịch Phong nói: “Đợi ta trở về ủ một ít rượu bắp, lúc nào Dịch công tử đến nhà ta lấy hai vò trở về nhé!”
Dịch Phong chắp tay cảm ơn nói: “Được, vậy thì ta không khách khí nữa.”
Trên yến tiếc tiếng cười nói vui vẻ.
Một bàn lão đầu đều coi Dịch Phong trở thành bạn vong niên.
Bọn họ đều cảm thấy Dịch Phong vô cùng phóng khoáng, là người rất có hàm dưỡng.
Thời gian một ngày cứ như thế trôi qua.
Thỉnh thoảng trong trấn có lão giả qua đời, cũng thỉnh thoảng có trẻ con cất tiếng khóc chào đời.
Mà chiến đấu che khuất bầu trời ở đảo Ám Ảnh kia, vẫn như trước hừng hừng khí thế tiếp tục tiếp diễn.
Một ngày này, trên đảo Ám Ảnh có số lượng lớn người tử trận.
Mặt trời đã lâu không thấy vẫn không xuất hiện, toàn bộ thế giới vẫn như trước bị bóng tối thấu trời bao trùm.
Trong lúc bất tri bất giác.
Mọi người kinh ngạc phát hiện mặt trăng máu đã thay đổi trở nên càng quỷ dị hơn, cũng càng thêm đỏ hơn.
Giống như bên trong mặt trăng màu máu kia, lập tức có cái gì đó vô cùng đáng sợ, từ bên trong mặt trăng máu chui ra ngoài.
Một cỗ ám ảnh đáng sợ bao trùm trong lòng mọi người, muốn quên đi cũng không quên được.
Lòng người tất cả thế giới đều bàng hoàng, sầu lo trong lòng mọi người càng lúc càng tăng.
Cuộc sống vô cùng hoảng sợ không chịu nổi này khiến cho mọi người cảm thấy áp lực, nhưng lại không thể làm gì.
Loại cảm giác treo lơ lửng không quyết định này, nhất thời làm người ta ăn ngủ không yên.
Áp lực lâu dài làm cho tâm thái của người ta gần như sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận