Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 96: Bình chân như vại

“Lại có chuyện gì?” Mao Lâm đặt mạnh chén rượu xuống, trầm giọng, cả giận nói: “Không thấy ta đang tiếp ba vị đại nhân uống rượu sao, sao có thể chạy vào liều lĩnh như vậy.”
“Hội trưởng, có chuyện lớn rồi.” Quản gia lo lắng nói: “Vừa rồi theo báo cáo từ những gián điệp chúng ta cài ở thương hội Bảo Phong, Dịch Phong cộng với thương hội Bảo Phong đã đóng cửa hàng, chuẩn bị ra tay với thương hội Bình Giang ta!”
“Cái gì?”
Mao Lâm sa sầm mặt mày.
Cũng thật không ngờ, đường đường là thương hội Bảo Phong vậy mà lại có thể, vì Dịch Phong mà đóng cửa hàng, thậm chí còn ra tay với thương hội Bình Giang của hắn?
Chuyện này đúng là chuyện lớn.
Xử lý không tốt, chính là cuộc chiến của hai thương hội!
“Ý Nhi, ngươi tiếp ba vị đại nhân uống rượu đi. Ta đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Mao Lâm lập tức phân phó, hắn ta cũng không dám xem nhẹ chuyện như vậy.
“Mao hội trưởng, ngươi đi làm cái gì, tiếp tục ngồi xuống uống rượu!” Ngay khi Mao Lâm chuẩn bị rời đi, một tên trong số những cao thủ Võ Linh đó thong thả quát to: “Chẳng lẽ, ngươi thờ ơ, bỏ mặc ba người chúng ta ngồi ở đây? Như này là rất vô lễ đấy!”
Nghe vậy, Mao Lâm ngại ngùng, cúi đầu nói: “Đại nhân, vừa rồi ngươi cũng đã nghe thấy, thương hội Bảo Phong kia, lại có thể vì tên tiểu tạp chủng đó mà không tiếc đóng cửa hàng, ra tay với thương hội Bình Giang. Là hội trưởng, ta bắt buộc phải chủ trì đại cuộc!”
“Hơn nữa, chẳng phải còn Tiểu Nhi ở nơi này, tiếp ba vị uống rượu sao!”
Nhưng mà, vị cao thủ Võ Linh kia không có ý muốn Mao Lâm rời đi, còn nhếch miệng, không chút nghi ngờ gõ ghế.
Thấy thế, Mao Lâm đành ngồi xuống với vẻ mặt khó xử.
Nhưng mà trong lòng, còn đang suy nghĩ chuyện của thương hội Bảo Phong.
“Mao hội trưởng, cần gì phải lo lắng như thế?” Dường như Võ Linh kia nhìn ra tâm sự của Mao Lâm nên ngồi dựa lưng vào ghế, gõ ngón tay lên bàn: “Không phải chỉ là một thương hội nho nhỏ à, có chúng ta ở đây, ngươi sợ cái gì?”
Nghe vậy, Mao Lâm đang mang vẻ mặt khó xử, lúc này hai mắt đã sáng lên.
Đúng vậy!
Hắn ta có ba vị cao thủ Võ Linh ở bên cạnh, hắn ta còn sợ gì thương hội Bảo Phong?
Nhưng mà như trước, hắn ta vẫn hơi lo lắng, thận trọng nói: “Đại nhân, nếu chỉ là thương hội Bảo Phong, chúng ta cũng không sợ, quan trọng là thương hội Bảo Phong kia có quan hệ với Thanh Sơn Môn!”
“Thanh Sơn Môn?”
Kia Võ Linh hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho dù, Thanh Sơn Lão Tổ kia có chút thực lực, nhưng ba huynh đệ chúng ta đã ở cảnh giới Võ Linh. Ngươi cảm thấy, Thanh Sơn Môn hắn sẽ vì một thương hội nho nhỏ, mà tình nguyện đắc tội với ba Võ Linh như chúng ta sao?”
“Ta nghĩ, cái nào nặng cái nào nhẹ, nên chọn lựa như thế nào, Thanh Sơn Môn kia hẳn là trong lòng sẽ có cân nhắc đấy nhỉ?”
“Đúng vậy!”
Sau khi nghe cao thủ Ngũ Lăng phân tích, Mao Lâm đột nhiên vỗ đùi.
Lo lắng trong lòng nháy mắt đã trở thành hư không.
“Nào, ba vị đại nhân, Mao Lâm ta kính các ngươi.” Mao Lâm đỏ bừng mặt nói, cầm một ly rượu.
“Như vậy mới đúng!” Vị Võ Linh kia nhếch miệng, từ từ cũng cầm một ly rượu: “Mấy người chúng ta ngồi ở đây, uống rượu, ăn cơm, chậm rãi chờ đợi tên Dịch Phong gì đó, dẫn người đánh tới cửa là được. Chờ người của bọn họ tới đông đủ, ba huynh đệ chúng ta lại đồng loạt ra tay, giúp ngươi một lưới bắt hết đám phế vật đó, có bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!”
“Ha ha ha!”
Mao Lâm uống cạn ly trong tay, ngửa đầu phá lên cười.
Hiện tại, hắn ta hoàn toàn có thể vô lo rồi.
Chỉ cần chờ đám người Dịch Phong và thương hội Bảo Phong tiến đến chịu chết là được rồi.
Lúc này, trên không trung, một vài chim nhỏ bay lướt qua.
Theo sát sau đó, hơn mười bóng ma quét qua không trung, vô thanh vô thức mà đứng trên cao nhìn xuống, nhìn thương hội Bình Giang phía dưới, trên mặt tràn ngập sự lạnh lùng.
Ngay sau đó, ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát cưỡi yêu thú cũng theo sát mà bay đến, thân hình khổng lồ của yêu thú, được gắn lại với nhau tạo thành một cái bóng lớn bao phủ trên mặt đất, tạo cho người ta cảm giác áp bức vô cùng.
Mà một trăm lẻ tám đường của Thanh Sơn Môn, gần mười vạn đệ tử, đã bao vây ba vòng bên ngoài thương hội Bình Giang, không cho bất cứ kẻ nào trong thương hội Bình Giang chạy thoát.
Cuối cùng.
Lại là một đạo khí thế ngút trời, bạo dũng mà đến, đó chính là Lục Thanh Sơn với vẻ mặt tức giận.
Lão căm phẫn lấy tuyệt thế dao phay ra, điều này đủ thấy hắn nghiêm túc như thế nào trong chuyện này!
“Hội trưởng, hội trưởng, không xong rồi, người của Dịch Phong đánh tới cửa rồi.”
Ngay lúc Mao Lâm và ba vị cao thủ Võ Linh đang chè chén, quản gia ở phía trước lại kêu la, dáng vẻ lo lắng khiến lòng bàn chân vấp phải ngưỡng cửa, cả người trực tiếp lăn vào trong.
“Mao hội trưởng, thuộc hạ này của các ngươi thật đúng là nhát gan!”
Thấy thế, một tên trong số Võ Linh khinh thường, chế nhạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận