Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1381: Thu đồ đệ? Ha ha ha (1)

Lần nữa nhìn về người trẻ tuổi nơi xa, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp, Không biết nên nói gì, xấu hổ cùng giãy giụa không ngừng đan xen.
Ngay tại loại thời điểm lúng túng này.
Biển cát lần nữa rung động, lần này sự chấn động còn kinh khủng hơn, không chỉ biển cát chập trùng như thủy triều, dù là hư không cũng đã có gợn sóng khuếch tán!
Chỉ mới thấy được cặp càng màu vàng nhạt to lớn nhô ra, trong mắt Ngụy Đông Hải đã sinh ra tuyệt vọng!
"Chuyện này, làm sao có khả năng..."
Cặp càng màu vàng, đó chính là đại biểu Hư Không Thú trên ngũ giai Đến loại cảnh giới này, sức mạnh của thiên phú thần thông sẽ được đẩy lên một tầng cao mới, đã là quái vật trong truyền thuyết, ngàn năm cũng chưa chắc có thể gặp một lần, hắn ở trước mặt quái vật như vậy, dù là chạy trốn giữ mạng cũng có chút khó khăn!
Tuyệt vọng dâng lên, sắc mặt Ngụy Đông Hải tái nhợt!
Cái gì mà tiền bối.
Cái gì mà phong thái cao nhân!
Hắn đều không quan tâm, chỉ kịp dùng hết sức hét lớn một tiếng!
"Mau, mau chạy khỏi nơi đây !"
Nhưng Dịch Phong lại không nghe thấy, nhìn Hư Không Thú xuất hiện, rõ ràng càng to lớn hơn, thế là vui vẻ đến mức suýt chảy nước miếng!
Nâng đao xông tới, ánh mắt kinh hỉ!
"Ha ha ha..."
Nhìn Dịch Phong điên cuồng cười to, sắc mặt Ngụy Đông Hải trắng bệch!
Lần này, cho dù hắn là cao thủ tuyệt thế, chỉ sợ cũng...
Dự cảm cực kỳ không ổn còn chưa kịp nổi lên thì đã lại nghe một tiếng vang giòn!
"Răng rắc!"
Hai tiếng tiếp theo càng thêm nhanh gọn!
"Xoẹt ! Xoẹt !"
Hai sợi râu vàng nhạt vung vẩy, nụ cười trên mặt Dịch Phong càng thêm sáng lạn!
"Lão bá! Lão bá! ! !"
"Hai sợi râu này thật lớn! Phát đạt rồi! Lần này chúng ta thật sự phát đạt rồi! ! !"
Âm âm!
Nguy Đông Hải chỉ cảm thấy trong đầu như có sấm sét nổ đùng đoàng, tầm mắt trống rỗng!
Nếu nói mấy đao lần trước, đầu tiên là kinh hỉ sau là khiếp sợ, vậy lần này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn!
Quá bất hợp lí.
Hư Không Thú trên cấp năm, con mẹ nó vậy mà cũng chỉ cần mấy đao!
Chuyện này cần tu vi khủng bố tới đâu? !
Nhìn thấy biển cát cuồn cuộn, rất nhiều cái bóng khổng lồ liên tiếp hiện lên, trái tìm Ngụy Đông Hải đã nhảy lên đến cổ, lại đánh mất năng lực suy nghĩ...
Trong tầm mắt, chỉ có bóng người cầm đao vừa cười điên cuồng vừa nhanh tay thu hoạch sợi râu!
Nhận thức của hắn bị triệt để phá hủy!
Thế gian này.
Nói đến Hư Không Thú, các thế lực lớn đều cực kì thận trọng, dù là những lão quái vật ẩn thế cũng khó đè xuống tham lam, nhưng lại vô cùng kiêng kỵ, không dám có chút chủ quan nào!
Trước mắt.
Vậy mà có một người như vậy, một mình thu hoạch râu bầy Hư Không Thú như cắt rau hẹ!
Tư thế còn bá đạo hơn hổ vào bầy dê, coi như tận mắt nhìn thấy, cũng làm cho Ngụy Đông Hải cảm thấy cực kì không chân thực!
Đạo tâm và kinh nghiệm sống qua ngàn vạn năm trong nháy mắt sụp đổi!
Ngơ ngơ ngác ngác hạ xuống đất.
Nhìn toàn bộ quá trình, Ngụy Đông Hải cảm thấy toàn thân tê dại!
Hắn đã quên đi hết thảy, trong mắt chỉ còn kính sợ.
Đừng nói cái gì mà chắp tay sau lưng ra vẻ cao nhân, ngay cả vì sao đám Hư Không Thú xuất hiện cả bầy hắn cũng không để ý tới!
Nhìn kỹ từng nhát đao chất phác tự nhiên, nhưng thật giống như ẩn chứa chí lí đại đạo, làm cho người ta không cách nào tự kiềm chế, thể xác tinh thần thần hồn đều bị hấp dẫn hoàn toàn!
Nhìn một giây, mà đủ để cảm ngộ cả đời!
Cảm xúc Ngụy Đông Hải chập trùng, hô hấp cũng trở nên cẩn thận!
Đáng tiếc.
Ngộ tính của hắn rốt cục có hạn, đao pháp tựa như cách đốn củi kia vô cùng ngắn gọn, nhưng đại đạo ẩn chứa trong nó thực sự quá mức thâm ảo, trong thời gian chốc lát căn bản không thể lĩnh ngộ!
Đảo mắt đã thấy khắp nơi trên đất là xác chết Hư Không Thú, lại không còn bóng dáng trưởng đao.
Nguy Đông Hải tràn đầy tiếc nuối, nhưng cũng không dám yêu cầu xa vời.
Trong tầm mắt.
Bóng người quen thuộc dùng một tay nhấc đại đao, một tay cầm đây sợi râu.
Nụ cười chất phác, tràn đầy chân thành!
"Lão bát".
"Lần này chúng ta thật sự là thu hoạch cực lớn, có nhiều sợi râu như vậy đã đủ ăn ngon mấy bữa, chúng ta mỗi người một nửa đi!"
Nhìn nụ cười này bình dị gần gũi, giống hệt như chàng trai hàng xóm nhà bên.
Ngụy Đông Hải chấn động!
Vị cao thủ này đến giờ vẫn tự cho mình là hậu bối tuổi trẻ, không thèm để ý cách biệt địa vị thực lực, thậm chí tỏ vẻ thân mật với hắn, còn đồng ý chia sẻ những sợi râu quý giá này.
Có lẽ, sợi râu trong mắt tiền bối không đáng là gì, nhưng đối với hắn thì chúng là bảo vật vô giá!
Phong thái và lòng dạ bậc này.
Thực làm cho người khác xấu hổ!
Cảnh giới này, thực sự là không theo kịp!
Cao nhân...
Đây mới thật sự là cao nhân!
Trước kia.
Hắn và đông đảo bạn hữu ẩn cư nơi núi rừng, rồi tự cho bản thân là cao nhân ẩn thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận