Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1173: Phong Thiên Nguyệt

Cho nên các cao thủ ngang nhiên thả câu, chỉ vì trong hồ có Long Ngư.
Tên gọi Long Ngư không biết bắt nguồn từ đâu, chỉ biết thân mình không lớn, toàn thân đồ vàng, so với cá chép bình thường cũng không khác mấy, nhưng được ông trời ưu ái cho rất nhiều công hiệu.
Tương truyền rằng ăn thịt Long Ngư có thể làm cho người chết sống lại, thịt mọc từ xương.
Không chỉ có vậy, có thể làm tăng tỉ lệ Chứng Đạo thành công.
Càng khiến người ta điên cuồng hơn chính là hình như có thể tạo ra một loại đan dược trọng yếu nào đó.
Nếu người nào có thể câu được Long Ngư thì nhất định có phúc rất lớn.
Tất nhiên.
Ngoại trừ Long Ngư ra, trong hồ còn vài loài cá khác, tuy không thể sánh bằng Long Ngư, nhưng nếu câu được thì cũng là một cơ duyên không hề nhỏ.
Mọi người đều nói, vì nơi này sinh ra Thánh nhân nên trời mới ban thưởng lễ vật.
Cho nên, phần lớn những người đến đây đều câu cá, ngược lại đủ loại linh được ven hồ không một ai hái, trừ phi lỡ đụng phải mới tiện tay hái xem sao.
Một phần cũng vì tuy linh dược kia trân quý, nhưng với đám cao thủ ở đây mà nói, cũng không được lợi lộc gì.
Mọi người truyền tai nhau rằng, cơ duyên mỗi người ở mỗi địa phương cơ duyên đều có giới hạn, nói cách khác nếu hái một cây linh được thì xác suất câu được Long Ngư càng ít đi.
Mặc kệ lời đồn này có thể tin hay không, mọi người cũng sẽ không vì mấy cây kinh dược không cần thiết này mà đánh cược.
Mà người đến thả câu cũng rất nhiều.
Có nghĩa là vị trí nào có tỷ lệ có thể câu được Long Ngư càng ít.
Nếu câu được Long Ngư thật cũng không muốn người khác phát hiện, đều muốn ôm khư khư phát tài một mình.
Đạo lý người người không có không sao chứ có là có tội thì ai cũng hiểu.
"Chà, cái hồ này lớn thiệt."
Dịch Phong uể oải duỗi lưng một cái, tâm tình tốt được một chút, tiên cảnh thế này làm phiền não chuyện đi chết của hắn biến mất hết.
"Dịch tiên sinh, hay giờ chúng ta tạm thời tách nhau ra một chút được không?" Nữ tử nhẹ giọng hỏi.
"Ừm".
"Vì sao vậy?"
Dịch Phong nghi hoặc hỏi.
"Bây giờ Thánh nhân giao tranh, mỗi đại thế lực không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, ta không muốn tiên sinh bị bại lộ trước mặt người khác." Phiêu Miểu Hồng giải thích nói:
"Một là sẽ làm tiên sinh bị vây như ruồi bu, hai là át chủ bài như tiên sinh, sao có thể bị bại lộ nhanh như vậy được".
"Thì ra là thế".
Dịch Phong gãi gãi đầu. "Được thôi."
"Tiên sinh này, chúng ta xin tạm thời từ biệt, nửa tháng sau lại gặp nhau ở đây!" Phiêu Miểu Hồng cười nói: "Hồng Nhi chúc tiên sinh câu được Long Ngư".
"Ta không thèm cái thứ đó đâu".
Dịch Phong vuốt vuốt mũi.
Thứ nhất, sau khi hắn chết rồi sẽ bất tử bất diệt thì con cần con Long Ngư đó làm gì.
Thứ hai, nhiều người câu cá dênd vậy, không đến lượt mình có vận khí tốt câu được đâu".
"Ta câu một chút để giết thời gian vậy."
Dịch Phong cười nhạt hỏi: "Trong hồ này chắc cũng có mấy con cá bình thường thôi ha?"
Phiêu Miểu Hồng cho là Dịch Phong đang nói những loài cá khác trừ Long Ngư ra, liền nói: "Đương nhiên có rồi."
"Vậy được, trách ra xem nào".
Dịch Phong không kịp chờ đợi hạ cán.
Sau khi tách Phiêu Miểu Hồng ra, Dịch Phong bắt đầu hành động.
Dù sao hắn cũng không phải là dân câu cá chuyên nghiệp, kiếp trước cũng mới câu có mấy lần, nhưng thừa biết là cá tập trung lại, sở dĩ kiếp trước thấy rất nhiều người bên hồ câu cá cũng vì cá tụ tập lại.
Hoặc là có nơi không có ai câu cá, hoặc là tập trung chen thành một khối.
Dù sao Dịch Phong cũng hiểu được đạo lý này, liền đi tìm nơi nào nhiều người.
Phía đông nam Vân Hồ.
Phong Thiên Nguyệt một thân y phục tuyết trắng, tay cầm cần câu bằng ngọc tinh xảo, xếp bằng bên bờ không nhúc nhích, bên cạnh đặt một hộp gấm đắt đỏ, trưng bày mồi câu.
Môi câu chính là hổ phách ngàn vạn năm, tạo thành từ nơi tràn trề linh khí, hấp thu thế lực Thiên Địa, tỉnh hoa nhật nguyệt.
Loại cực phẩm này chỉ có hai phần.
Một phần là trên lưỡi câu trong nước, phần còn lại nằm trong hộp gấm.
Dùng thiên tài địa bảo này để câu cá, không phải ví dụ nhiều, cơ hồ muốn câu Long Ngư phải tốn rất nhiều thời gian.
Mặc dù vài người không câu Long Ngư, là là linh ngư khác thì mồi câu cũng là tỉnh hoa thiên địa, hoặc là báu vật trân quý đắt tiền.
Mà bên trái cách nàng không xa có một lão giả thân mang áo tời, đầu đội nón rộng vành.
Phong Thiên Nguyệt đã ở đây nửa năm nhưng chưa từng nói chuyện với lão giả một câu.
Nhưng nàng biết, vị lão giả này đã ở đây từ lúc Vân Hồ sinh ra.
Có người truyền rằng từng có người câu được Long Ngư ở Vân Hồ, Phong Thiên Nguyệt đoán có thể là vị lão giả trước mắt này.
Nhưng Phong Thiên Nguyệt cũng không nhận ra người này, trong trí nhớ không hề có dấu hiệu từng đối đầu với lão giả này, nhưng nàng biết người này tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận