Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 749: Giải quyết tiểu tử này tại chỗ cho ta (1)

Những người này, tổng cộng chia thành ba nhóm, đứng xếp hàng ngay ngắn. Mà Dịch Phong cũng vừa hay được truyền tống vào đúng một nhóm người trong số đó.
Đương nhiên.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Dịch Phong lại không có một ai ở hiện trường phát hiện ra.
"Đầu tiên, xin chúc mừng các ngươi đã gia nhập Nhật Nguyệt Tông, bây giờ các ngươi đều đã trở thành đệ tử của Nhật Nguyệt Tông rồi."
Chính vào lúc Dịch Phong vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì, thì phía trên, một người nam tử lớn tuổi cất giọng lên giống như hồng chung: "Bây giờ nghe lệnh, tất cả xếp hàng báo thân phận tên họ rồi lãnh lệnh bài đệ tử".
Khi lời hắn ta vừa dứt, đám đông đệ tử liền bắt đầu xếp hàng rồi nhận lệnh bài thân phận.
Mà tiên giới làm việc quả thật hiệu quả.
Không bao lâu sau đã đến lượt Dịch Phong.
"Họ tên."
"Ừm !"
Dịch Phong ngơ ngác xoa xoa mũi, nhìn thấy ánh mắt của người nam nhân phụ trách đăng ký trợn trừng mắt nhìn mình, lúc bấy giờ hắn mới nói một câu: "Dịch Phong".
Nam tử nghe thấy thế, bàn tay vừa hất trên một miếng lệnh bài có in dấu Nhật Nguyệt liền xuất hiện hai chữ "Dịch Phong".
"Thuộc về Tinh Thần Phong, nhận lấy lệnh bài của ngươi rồi trở về hàng ngũ".
Nam tử đưa lệnh bài tới.
Dịch Phong nhận lấy lệnh bài, ngơ ngơ ngác ngác quay về hàng ngũ của mình, vỗ vỗ vào mặt của chính mình, cảm giác thật không thể tin được.
Bản thân vừa mới được truyền tống.
Đã bị truyền tống đến hàng ngũ hệ tử mà Nhật Nguyệt Tông mới thu nạp.
Sau đó lại danh chính ngôn thuận nhận được lệnh bài đệ tử.
Cuối cùng bỗng dưng lại trở thành đệ tử Tinh Thần Phong của Nhật Nguyệt Tông.
Mẹ nó chứ, có cần phải kỳ diệu đến thế không?
"Này này, Liễu Ngôn, Tinh Thần Phong của các ngươi đúng là ngày càng giảm sút, xem thử xem đã thu nhận một đám đệ tử như thế nào cơ chứ?"
Ổ ba vị trí đầu hàng có ba người đứng, trong đó có một người nam tử với bộ râu hình chữ bát nói với một người nữ tử với thân hình xinh đẹp ngũ quan tuyệt mỹ đến cực điểm tiếng cười chế giễu.
Người nam tử đó chính là phong chủ Nhật Nguyệt phong của Nhật Nguyệt tông, Quách Thế Kiệt.
Còn Liễu Ngôn chính là phong chủ của Tinh Thần phong nơi mà Dịch Phong gia nhập.
Nghe thấy lời Quách Thế Kiệt nói, gương mặt xinh đẹp của Liễu Ngôn đây lạnh lùng, nhưng cũng không hề đáp lại.
Nhưng dường như Quách Thế Kiệt không hề có ý định bỏ qua, mà lại tiếp tục nói: "Theo thông lệ, sau mỗi lần tuyển chọn đều sẽ tổ chức cuộc thi lớn cho đệ tử mới nhập môn, nhìn đám người vớ vẩn của Tinh Thần Phong các người, e rằng Tinh Thần phong các người lần này lại đứng bét rồi."
"Hừ, Quách Thế Kiệt, cuộc thi lớn còn chưa bắt đầu, ai là người cười đến cuối cùng còn chưa biết đâu" Liễu Ngôn lạnh lùng nói.
"Ha ha ha, ngươi đúng là không chịu từ bỏ mà" Quách Thế Kiệt cười nhạt: "Nhìn Nhật Nguyệt phong của chúng ta mà xem, chưa nói đến hơn chục Thiên Tiên ở phía bên kia, còn có ba thiên tài mà ta đích thân thu nhận từ Thiên Phủ Quốc".
Nhìn theo về phía tiếng nói.
Quả nhiên vị trí đứng đầu của Nhật Nguyệt tông là ba vị thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng.
Ba vị thanh niên này Liễu Ngôn vừa nhìn đã có thể nhìn thấu thực lực, mặc dù đối với nàng ta mà nói thì không là gì, nhưng ở độ tuổi của họ, trong số những đệ tử mới này...
"Không sai, bọn họ là những thiên tài kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ nhà Kiếm Cốc Vu, sinh ba, còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Huyền Tiên".
"Mà nhìn lại các người..."
"Có thể đem ra so sánh được, e rằng chỉ có một mình Dương Nghị đến từ Vân Lai quốc thôi đúng chứ?"
"Nhưng hắn ta cũng chỉ mới bước được nửa chân vào Huyền Tiên mà thôi, đến một trong số ba người huynh đệ bọn họ còn không thắng nổi".
Lời nói chế giễu vô cùng khó nghe.
Khiến cho Liễu Ngôn cắn chặt môi, siết chặt bàn tay ngọc.
Nhưng nàng ta lại bất lực không thể phản bác lại.
Bởi vì những gì Quách Thế Kiệt nói quả thực là sự thật.
Vào đúng lúc này, Quách Thế Kiệt đang đưa mắt quét qua một lượt trận doanh của Tinh Thần phong dường như phát hiện ra điều gì đó.
Bỗng nhiên ánh mắt sáng bừng lên.
"Tinh Thần phong của ngươi đúng là không suy giảm đấy, ở đây còn có tiểu tử không thể nhìn ra được tu vi nữa cơ đấy, chẳng lẽ là Tiên Nhân sao?"
Nghe thấy thế, Liễu Ngôn khẽ chau hàng chân mày lại. Cũng nhìn theo ánh mắt của hắn ta. Quả nhiên, trong trận doanh Tinh Thần phong của nàng ta phát hiện ra một người thanh niên không thể nhìn ra tu vi.
"Sao thế Liễu Ngôn, sao lại không nói gì thế?"
Quách Thế Kiệt bật cười lớn.
Hắn ta không hề nghĩ rằng với thực lực của mình mà lại không thể nhìn ra tu vi của một đệ tử, ngoại trừ Tiên Nhân ra thì hoàn toàn không còn cách giải thích nào khác, Bởi vì tu vi của Tiên Nhân, là cấp bậc thấp nhất ở tiên giới, tiên nguyên ở trong cơ thể gần như rất nhỏ, gần như không có gì khác biệt cho với người phàm.
Liễu Ngôn cắn răng cắn lợi, im lặng không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận