Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 649: Thịnh tình khó từ (1)

"Đại nhân, ta... ta vẫn luôn ở trong tiên trụ dựa vào khí tức mà Tiên Giang hỗn độn bia tản ra để tu luyện. Lúc ta vừa mở mắt thì đã không thấy người đâu, ta ta ta..."
Âm thanh run rẩy truyền ra từ trong miệng Đằng Tây Nguyên nhưng nghênh đón hắn lại là một cái tát vả vào miệng.
"Ngươi tên phế vật này! Ta để ngươi làm thiên định chi nhân là vì cái gì?"
"Chính là để ngươi trà trộn vào đó, nghe được chút tin tức mà ta không biết, ai cho ngươi vào tiên trụ để tu luyện?"
"Con mẹ nó ngươi còn muốn bế quan?"
Diệt Thế càng nói càng tức giận.
Với thân phận của hắn, vốn dĩ không đến mức thất thố như thế.
Nhưng nhìn số người còn sót lại trong đại điện, hắn hận không thể giết chết Đằng Tây Nguyên ngay tại chỗ.
Hắn đã bày đại cục suốt mấy kỷ nguyên.
Tất cả những điều này đều là tâm huyết của hắn!
"Đại nhân, ta sai rồi, cầu xin ngài tha cho ta, cho ta một cơ hội khác, tiếp theo ta đã biết nên làm như thế nào rồi." Đằng Tây Nguyên quỳ trên mặt đất dập đầu, nói với vẻ mặt kiên định.
"Hừ!"
"Lập tức quay lại cho ta, cho ngươi thời gian thêm một tháng.
Nếu vẫn không tìm được chút dấu vết nào, vậy ngươi đi chết đi!"
Diệt Thế truyền ra âm thanh nặng nề.
Đằng Tây Nguyên run lên một cái rồi vội vàng lui xuống.
Đằng Tây Nguyên trở lại tiên trụ.
Trước hết hắn tạo mối quan hệ tốt với những người khác ở tiên trụ.
Lần này, hắn hoàn toàn xé đi lớp mặt nạ dối trá của mình và chân thành đối xử tốt với người khác. Mỗi một người hắn đều kết giao làm bằng hữu, ai cũng không tha.
Bởi hắn hiểu.
Chỉ có cách này mới có thể khiến người khác tin tưởng hắn. Để mỗi khi có manh mối hắn mới có thể nhận được tin tức.
Vì vậy, hắn ở Lam Sắc tiên trụ chân thành đối xử tốt với người khác, tuy tạm thời không tìm được manh mối gì nhưng lại thật sự kết giao được không ít hảo hữu.
Một ngày vào nửa tháng sau.
Cuối cùng cũng có người tới tìm hắn.
"Đằng Tây Nguyên huynh".
"Viên Thành huynh".
"Đằng huynh, tuy chúng ta quen biết chưa lâu nhưng vừa gặp đã thân. Trong lòng ta đã sớm xem huynh là bạn tâm giao, bây giờ ta có một chuyện tốt muốn chia sẻ cùng huynh, không biết huynh có nguyện ý nghe không?" Viên Thành, bằng hữu tốt của Đằng Tây Nguyên nói.
"ồ2".
"Là chuyện tốt gì?" Đằng Tây Nguyên vội vàng hỏi.
Viên Thành nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý, lúc này mới tiếp tục nói: "Đằng huynh, huynh có biết vì sao những người khác ở Hỗn Độn đại điện đều rời đi không?"
"Lẽ nào huynh biết?" Đằng Tây Nguyên vội vàng hỏi.
"Không sai, ta cũng mới lấy được tin tức ngày hôm qua thôi" Viên Thành nói tiếp: "Ta cũng thông qua một bằng hữu mới biết được.
Thì ra bọn hắn đã phát hiện một nơi tốt hơn, nơi đó cao thủ tung hoành, tiên phẩm bảo vật tùy ý lựa chọn, hơn nữa còn có đại năng giả siêu cấp tọa trấn, những người còn lại đều nương tựa vào hắn".
Nghe vậy, đôi mắt Đằng Tây Nguyên sáng lên.
Thầm nghĩ quả nhiên không uổng phí công sức.
Cuối cùng thì giờ khắc này hắn cũng tìm được manh mối.
Tuy nhiên, Đằng Tây Nguyên vẫn bình tĩnh như thường, hắn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: "Nơi nào mà lại lợi hại như thế? Thật hay giả vậy?"
"Là thật hay giả ta cũng không biết, mấy lời này là do bằng hữu của ta kể lại. Nhưng nhiều người đã đến đó rồi, ta cũng muốn thử vận khí" Viên Thành nói: "Mà nhớ tới Đằng huynh đối xử tốt với ta như vậy nên ta nói chuyện này với huynh. Không biết Đằng huynh có nguyện ý đi cùng ta không?"
"Được, nếu Viên Thành huynh đã nói chuyện này với ta, ta cũng đi cùng Viên Huynh xem thử một chút" Trong lòng Đằng Tây Nguyên rục rịch.
Trên mặt hắn còn nở nụ cười.
Lần này đi có lẽ sẽ có thể tìm được xúc tu cổ quái ở sau lưng kia ra ngoài.
Mọi người ở Hỗn Độn đại điện biết Đằng Tây Nguyên sắp đi thì cũng nhao nhao đứng dậy hỏi thăm:
"Đằng huynh muốn đi đâu vậy?"
"Đúng vậy Đằng huynh".
"Chẳng lẽ là có chuyện quan trọng?"
Âm thanh hỏi han quan tâm của mọi người truyền đến.
"Không không không, các vị quá lo lắng rồi. Ta có chút việc riêng ở bên ngoài cần phải làm, hai ngày nữa sẽ quay lại" Đằng Tây Nguyên vội vàng chắp tay cười nói.
"Chuyện riêng sao? Đằng huynh, chuyện riêng của huynh có phiền toái gì không?"
"Đúng vậy! Có cần chúng ta hỗ trợ không?"
"Nếu cần hỗ trợ thì huynh chỉ việc nói một câu, chúng ta có thể giúp huynh".
"Đằng huynh là người chính trực, bình thường quan tâm tới chúng ta rất nhiều. Tuy rằng quen biết chưa lâu nhưng chúng ta sớm đã sớm xem Đằng huynh là bằng hữu tốt. Nếu Đằng huynh thật sự có chuyện, cũng không cần sợ phiền phức, cứ nói với chúng ta là được."
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều hỏi thăm và quan tâm Đằng Tây Nguyên.
Những lời này làm cho Đằng Tây Nguyên xấu bụng cũng cảm thấy ấm áp.
Suy ngẫm một lát, nếu không làm người xấu, làm người tốt kết giao bằng hữu rộng rãi dường như cũng là một lựa chọn tốt!
Đằng Tây Nguyên đi rồi.
Hắn đi theo Viên Thành đến Thiên Địa Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận