Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1337: Tâm cảnh của hắn vạn cổ khó tìm! (1)

Con mẹ nói!
Đối mặt sự thật khiến người ta vui vẻ này, Dịch Phong lại hận không thể tuôn ra một tràng câu chửi đi vào lòng người!
Đường đường Thánh nhân, đã là cấp độ tu vi đỉnh cao nhất, mà có thể đối mặt Tô Tiệp, tất nhiên đã mạnh đến cực hạn, tu vi như vậy thì sao có thể chết được, coi như tìm khắp Cửu Giới, chỉ sợ cũng không ai có thể làm rụng một sợi tóc của hắn.
Cái này căn bản là một nan đề không cách nào hoàn thành!
Hệ thống khốn kiếp rõ ràng đang chơi đều hắn!
Hồi tưởng đến đủ loại cố gắng trong khoảng thời gian này, Dịch Phong chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, không cam lòng cùng bất đắc dĩ quanh quẩn trong lòng, hận không thể trước giết sau hiếp hệ thống!
Tới cuối cùng, Dịch Phong đột nhiên cảm nhận được cảm giấc nhân sinh không còn gì để mất, triệt để rơi vào chán nản.
"Bạch cô nương, Tô cô nương, hôm nay thật sự là đa tạ, tại hạ cảm thấy mệt mỏi rồi, xin được cáo lui nghỉ ngơi trước, hẹn ngày mai gặp lại...
Chắp tay làm lễ xong, Dịch Phong mang theo bóng lưng cô đơn rời đi.
Hắn thật sự mệt mỏi rồi, hệ thống chó chết, tốt nhất là tất cả đều bị hủy diệt đi...
Đột nhiên cáo từ như vậy, hai cô gái Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp đều sửng sốt, hai nàng còn không kịp phản ứng, nhìn Dịch Phong ảm đạm rời đi, cái bóng kéo dài dưới ánh trăng tràn ngập nỗi buồn, khiến người ta đau lòng rơi lệ.
Bạch Phiêu Phiêu không rõ ràng cho lắm, đành phải truyền âm phân phó cho người hầu chăm sóc Dịch Phong.
Nhìn thấy Dịch Phong rời đi, trong lòng của nàng rất loạn, không biết phải làm sao, dưới tình thế cấp bách, đành phải giao các loại thánh dược cho Tô Tiệp chữa thương.
Trở lại chỗ ở của nàng.
Đợi Tô Tiệp chữa thương hoàn tất, Bạch Phiêu Phiêu mới ngồi dựa vào một bên, khẩn trương hỏi thăm.
"Tô tỷ tỷ, đến cùng là tại sao nhìn Dịch Phong lại có vẻ cô đơn như thế, có phải ta làm sai điều gì không... ?"
Tô Tiệp bị lời này khơi gợi lên suy nghĩ sâu xa, với tầm mắt và thiên phú tu luyện của nàng, đúng là có chút không nhìn thấu Dịch Phong, hồi tưởng rất lâu cũng không có đáp án.
Mãi về sau, trong mắt Tô Tiệp lộ ra ánh sáng kì lạ, dần dần có đồng cảm, sau đó tán thưởng cảm khái.
"Không phải lỗi của ngươi."
"Dịch Phong cô đơn như thế là bởi vì chính hắn truy cầu quá cao, tựa như ta ngày trước, có loại cảm giác ở trên đỉnh cao không khỏi bất đắc dĩ vì quá cô đơn".
"Ỗ trên đỉnh cao không khỏi bất đắc dĩ vì cô đơn?" Bạch Phiêu Phiêu nghe mà nhập thần, cái hiểu cái không.
Nhìn bạn tốt vẫn còn có vẻ hơi mờ mịt, Tô Tiệp nghiêm túc gật đầu.
"Đúng, chính là ở trên đỉnh cao không khỏi bất đắc dĩ vì quá cô đơn."
"Ngươi thử nghĩ xem, với tu vi cùng cảnh giới của Dịch Phong, nhìn khắp thiên hạ có bao nhiêu người sánh bằng? Người bình thường nếu có thành tựu như thế, sợ là đã sớm khoe khoang khắp nơi, hắn lại vô cùng khiêm tốn, không kiêu không gấp, còn một lòng truy tìm đại đạo vô thượng, ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói thanh danh của hắn."
"Vì đạt được cảnh giới vô thượng, cam tâm tình nguyện bỏ qua hết thảy, phá rồi lại lập, đạo tâm như vậy từ cổ chí kim đều hiếm thấy, loại người này thực sự quá mức ưu tú, sẽ không vì đã đạt tới cảnh giới Thánh nhân liền dừng bước không tiến".
"Khó trách ngươi lại nhìn trúng hắn, cuối cùng hiện tại ta đã hiểu được, thật sự là hắn rất mạnh".
"Ánh mắt của ngươi không nhìn lầm!"
Bạch Phiêu Phiêu nghe được mà khuôn mặt lộ vẻ giật mình, trong mắt cũng liên tục lộ ra ánh sáng kì lạ.
Tính tình cùng nhân phẩm của Dịch Phong đều khiến nàng vừa ý, nhưng nàng cũng không nghĩ tới Dịch Phong vậy mà ưu tú đến mức này, thậm chí hơn xa nàng, người đàn ông như vậy, bỏ lỡ cơ duyên tìm chết, tự nhiên sẽ vô cùng cô đơn.
Nghe Tô Tiệp phân tích, Bạch Phiêu Phiêu mới hiểu được nguyên đo trong đó, nội tâm càng thêm vừa ý Dịch Phong đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm bản thân phải cố gắng mới xứng với hắn được.
Giờ phút này nhìn thấy trong mắt bạn tốt lộ ra kính trọng, không khỏi vui mừng lên tiếng.
"Đúng vậy, trong lòng ta, hắn... luôn là tốt nhất !"
Nói tới cuối cùng, khuôn mặt lại đỏ bừng, Bạch Phiêu Phiêu không còn dám mở miệng tán dương để tránh bị ban tốt giễu cợt, trái tim liên tiếp đập thình thịch.
Nhưng nàng làm sao biết được, Tô Tiệp căn bản không để ý những thứ này.
Hồi tưởng đến một kiếm kia, uy thế tiêu tan như trâu đất xuống biển, lòng háo thắng yên lặng đã lâu trong nội tâm Tô Tiệp bị kích thích sống dậy, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, chậm rãi vuốt ve thánh kiếm, cũng cảm nhận được tựa hồ nó đang không cam lòng...
Tô Tiệp chăm chú nhìn bảo kiếm, nói ra suy nghĩ trong lòng!
"Cao thủ hiếm có như vậy thực sự là vạn năm mới gặp một lần, ta đang buồn bực vì kiếm đạo dậm chân tại chỗ không thể tinh tiến, nên muốn nhờ Dịch Phong giúp ta luyện kiếm, ngươi có thể giúp ta thỉnh cầu hắn được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận