Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1189: Mị tiên tử (2)

Hai người trăm miệng một lời chắp tay nói về phía nữ tử, sau đó chậm chậm đứng dậy, cực kỳ vui vẻ nhìn Mị tiên tử, phong độ nhẹ nhàng, không kiêu ngạo không tự kỷ.
Rõ ràng nội tâm bọn hắn đã căng thẳng đến nỗi không thể thể hiện được, đều muốn biểu hiện trước mặt nữ tử bộ dáng tốt nhất của mình.
"Chào các ngươi, mời ngồi."
Nữ tử cười nhạt một tiếng, hơi ra hiệu với hai người.
Bên cạnh có một bàn gỗ tử đàn, đã sớm bày biện mạt chược.
"Đa tạ Mị tiên tử".
Hai người chắp tay nói cảm ơn, sau đó nho nhã lễ độ ngồi xuống.
Lúc này nữ tử mới đưa mắt nhìn về phía Dịch Phong trong gian phòng, vẻ mặt hơi biến hoá một chút.
Tuy Dịch Phong không ăn mặc quý khí như hai người trước, nhưng cảm giác của nàng lại thoải mái hơn nhiều, Càng làm cho nàng bất ngờ chính là, thanh niên trước mắt hình như không vui vẻ lên lầu bốn cho lắm, thậm chí hình như không có chút hứng thú với nàng.
Nàng đã nhìn qua vô số người, nhưng người như Dịch Phong thì lại hiếm thấy.
Nếu đoán không lầm mà nói, thanh niên trước mắt này chính là người bị quản gia hoài nghi chơi bẩn.
Thế mà lại thú vị.
Đôi môi đỏ của nữ tử hơi giương lên, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Nội tâm sinh ra hứng thú không nhỏ với Dịch Phong.
Mà Dịch Phong cũng nhìn về phía nữ tử.
Nội tâm tràn đầy ghét bỏ.
Mẹ, lại là con gái, đúng là phiền phức.
Tuy nhìn có vẻ đẹp mắt đấy, nhưng không thể vô duyên vô cớ chặn đường làm ăn của người khác được.
"Còn chưa thỉnh giáo tính danh công tử".
Lâu sau, thấy Dịch Phong không nói gì, nữ tử mở miệng, mỉm cười nói trước.
"À, Dịch Phong".
Dịch Phong đáp qua loa.
Có khi bản tính trời sinh đã như vậy, cái kiểu nói chuyện qua loa này lập tự khơi dậy tranh cường háo thần trong lòng nữ tử.
Nàng nhẹ nhàng đến gần Dịch Phong, băn khoăn đứng cạnh Dịch Phong, một lúc sau, tay ngọc thon dài trượt nhẹ xuống từ gần tai đến cổ áo, rơi xuống ngực Dịch Phong.
"Thấy Dịch công tử đi đường mệt mỏi, đến chỗ ta thì phải tận tình chăm sóc, để nô gia đổi y phục cho Dịch công tử nha".
Âm thanh êm tai từng tia từng tia mị ý rót vào tai Dịch Phong, đồng thời có thêm hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi, làm Dịch Phong nhất thời có hơi không khống chế được.
Nhìn một màn này, hai công tử thế gia bên cạnh đứng ngồi không yên.
Mắt trừng thẳng.
Bộ dáng nhìn Dịch Phong thực sự muốn nghiến răng nghiến lợi.
Dựa vào cái gì mà bọn họ không được đãi ngộ như vậy?
"Me nó, nữ nhân này làm gì đây?"
"Không thể hiểu nổi".
Dịch Phong chuyển động mắt.
"Hắn là thấy ta kiếm lời nhiều nên muốn dẹp?"
Dịch Phong nghĩ thế, trực tiếp lui một bước chân.
"Không cần, ta mặc vậy là dễ chịu rồi."
Dịch Phong trực tiếp cự tuyệt.
Thấy Dịch Phong cự tuyệt rõ ràng như vậy, bàn tay như ngọc của nữ tử còn trên không trung, vẻ mặt đầy lúng túng.
Nhưng một khắc sau nàng liền nổ nụ cười xinh đẹp, lơ đãng hoá giải.
"Nếu Dịch công tử ngại phiền toái thì thôi, quên đi, mời Dịch công tử ngồi".
Mặc dù nói thế, nhưng ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong càng hứng thú hơn.
Người thú vị như vậy cũng thật hiếm thấy.
Hai tên thế gia công tử nhìn Dịch Phong bằng ánh mắt đây bất thiện.
Sao lại không khách khí với Mị tiên tử thế chứ.
Nếu không phải đang ở ngay trước mặt Mị tiên tử, sợ bị hiềm nghi đảo khách thành chủ, khiến Mị tiên tử ấn tượng không tốt, hai người đã sớm mở miệng nhắm vào Dịch Phong.
Sau khi ngồi xuống.
Nữ tử gọi thị nữ bưng trà thượng phẩm lên.
Không những có trà ngon dễ uống, mà thị nữ cũng đại mỹ nữ nhất đẳng.
"Chư vị, hôm nay mọi người đến đây, chủ yếu là do ta ngứa tay, nhưng dưới lầu ầm ĩ quá, nên giờ mới mạo muội thế này".
Âm thanh nữ tử đầy áy náy nói.
"Mi tiên tử quá lời rồi".
Cố Độc Vân mặt đầy ý cười nói:" Có thể cùng Mị tiên tử đại chiến mấy trận, là vinh hạnh của tại hạ đấy chứ".
"Không sai, nếu mị tiên tử muốn chơi, cứ việc nói cho ta biết là được hết".
Phong Vô Tung bên cạnh cũng nở nụ cười nói.
Thế nhưng.
Hai người trả lời, nhưng nữ tử lại không hề đáp lại.
Mà ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong.
"Dịch công tử à, có thể giải trí với ta mấy ván chứ?" Nữ tử ung dung hỏi.
"Giải trí xong thì thôi."
Dịch Phong nhéo nhéo cái mũi, nói: "Dưới lầu có nhiều người như vậy, hay là ngươi cứ tùy tiện gọi ai lên là được rồi."
"Hả?"
Nữ tử hơi động mi một chút, hỏi: "Mới vừa nghe quản gia nói, Dịch công tử chơi ở lầu hai rất vui vẻ, sao đến ta chỗ rồi mà Dịch công tử lại không vui chứ?"
Nói xong.
Âm thanh của nàng trở nên hờn dỗi, còn mang theo từng tia từng tia nũng nịu: "Hôm nay phải nói rõ ràng với Dịch công tử, nếu công tử không nói rõ, thì đừng mơ tưởng chuyện có thể đi ra khôi cái nhà này của ta."
Lời nói này.
Quả thực đánh thẳng vào tâm Phong Vô Tung và Cố Độc Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận