Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1282: Khiến Dịch huynh chê cười rồi (1)

Nam tử vừa nãy còn cười lớn chớp mắt hoảng hốt, bắt đầu trở nên luống cuống, mỗi một tế bảo, mỗi một giọt máu trong cơ thể gã đều bị năng lượng khổng lồ lấp đầy.
Tất cả mọi chuyện nói ra thì dài, nhưng chỉ xảy ra trong một vài giây ngắn ngủi.
Cơ thể nam tử khô quắt khi trước vào giờ phút này đã bành trướng như một ngọn núi nhỏ, bóng người bao phủ cả một vùng nghĩa địa.
Bành trướng kịch liệt khiến nam tử hoàn toàn không ra hình người, gương mặt kia cũng trở nên vặn vẹo.
"Không."
Cuối cùng.
Trong tiếng hét thảm không cam tâm của nam tử, một tiếng nổ cực lớn vang vọng khắp sơn cốc.
tứ chi vỡ nát tung tóe khắp nơi, mưa máu vung vẩy ngập trời, tăng thêm một phần huyết sắc cho nghĩa địa vốn đã quỷ dị này...
Chớp mắt.
Hai ngày đã trôi qua.
Hai huynh muội Tân Nam vẫn lo lắng như cũ, may mà trên thuyền không có thêm người chết, dù sao có thể chống đỡ đến giờ đều là cao thủ. So với những thị vệ khác, thời gian chịu đựng được nhất định sẽ lâu hơn rất nhiều.
Nhưng nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ thêm được vài ngày mà thôi, nếu còn không nghĩ cách nữa kết cục vẫn thảm thiết như cũ.
Ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Dịch Phong đang nằm trên ghế phe phẩy quạt hương hồ, sắc mặt khó coi không nói nên lời.
"Đại ca, đã qua hai ngày rồi sao tên kia còn nhàn nhã như vậy?"
Tần Chi Ngư đen mặt hỏi.
Vẻ mặt Tần Nam cũng buồn bực.
Theo lý mà nói thời gian hai ngày đã đủ để cảm nhận rõ rệt sức sống và tu vi trên người đang trôi đi, tại sao tên này vẫn cứ như không xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Nam thật sự không nhịn nổi nữa, đi về phía Dịch Phong.
"Dịch huynh, ta thật sự không thể hiểu được, đã đến lúc này rồi tại sao biểu hiện của ngươi vẫn nhẹ nhàng đến thế".
Tần Nam xụ mặt nói hết nước hết cái: "Theo lý mà nói bây giờ đã qua hai ngày, ngươi cũng phải cảm nhận rõ ràng sức sống và tu vi đang giảm xuống, sao người vẫn có thể ngồi vững như thế, ngươi phải căng thẳng cùng chúng ta nghĩ cách thoát hiểm mới phải chứ".
"Hai ngày đã có thể cảm nhận rõ ràng sức sống và tu vi giảm xuống sao?" Dịch Phong lập tức kinh ngạc, sờ khắp người mình, ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Ta không có cảm giác gì hết?"
2 Hai huynh muội nhìn nhau, tràn ngập vẻ nghi ngờ.
"Thật sự không có cảm giác?"
Tần Chi Ngư không nhịn được hỏi: "Không thể nào, thời gian hai ngày đã đủ cho không gian này nuốt chững không ít sức sống và tu vi của chúng ta."
"Như vậy sao?"
Dịch Phong cúi đầu nhìn bản thân: "Vậy để ta cảm nhận lại xem..."
Rất lâu sau, hắn ngẩng đầu nói: "Hình như chỉ có một chút?"
Bản thân Dịch Phong cũng không xác định.
Bởi vì hắn hoàn toàn không biết phải cảm nhận thế nào, quỷ mới biết làm sao để cảm nhận bản thân còn sống được bao lâu.
Nếu bọn hắn đã nói hai ngày hẳn phải mất đi một chút, vậy chắc là... có nhỉ?
Lời nói của Dịch Phong khiến hai huynh muội đầu đầy vạch đen.
"Vậy Dịch huynh, nếu ngươi đã cảm nhận được sức sống của mình đang trôi đi, ngươi không thể cứ ngồi yên chờ chết như vậy!" Tân Nam tận tình khuyên bảo: "Chúng ta phải lập tức nghĩ cách".
"Nhưng mà, nhưng mà chỉ có chút xíu thôi!" Dịch Phong ngẩng đầu nói.
Tần Nam giơ tay che mặt, khống chế cảm xúc của bản thân mãi một lúc, bấy giờ mới hận rèn sắt không thành thép nói: "Dịch huynh, cái gì mà chỉ có chút xíu, ngươi còn chê không đủ sao, ngươi muốn tè ra cửa rồi mới cởi quần à?"
"Chờ sau khi sinh mệnh và tu vi thật sự mất đi một lượng lớn, khi đó chúng ta mới nghĩ cách cũng đã muộn "Là đạo lý này."
Dịch Phong trịnh trọng gật đầu.
Thấy Dịch Phong cuối cùng đã hiểu đạo lý đó, Tân Nam thở phào một hơi.
Coi như đã nói được rồi.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta thấy Dịch Phong lại lần nữa nằm lên ghế.
Thấy thế.
Tần Nam tức đến mức hung hăng tát miệng mình mấy cái, vang lên bôm bốp.
Hắn ta đúng là rẻ tiền mà.
Thế mà lại nói nhiều câu tận tình khuyên bảo Dịch Phong như vậy.
Thấy huynh muội hai người tức giận không thôi, Dịch Phong nằm lên ghế khẽ than thở, trong lòng hơi có lỗi.
Ài!
Con người chính là như vậy.
Cái mông quyết định tu tưởng, các ngươi muốn sống, nhưng ta lại muốn chết.
Hơn nữa ta thật sự cũng không có cách, nếu có thể nghĩ ra cách, nhất định sẽ nghĩ cách giúp các ngươi ra khỏi đây.
Nhưng mà yên tâm đi.
Nếu mọi người thật sự chết ở đây, chờ ta bất tử bất diệt rồi tuyệt đối sẽ không quên các ngươi.
Phong hai người các ngươi làm quỷ đi "Dịch huynh".
Dưới sự chống đỡ mạnh mẽ của tâm cảnh, Tần Nam phải làm dịu một lúc lâu mới coi như bình tĩnh lại.
"Tuy ta không biết ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì lại mặc kệ sinh mệnh và tu vi của mình, nhưng mỗi người có chí hướng riêng, ta cũng không cưỡng cầu."
"Đây là lần cuối, ta khẩn cầu Dịch huynh một chuyện".
Tần Nam chắp tay nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận