Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 491: âm thanh quen thuộc

Lục Thanh Sơn rất sĩ diện, bản thân nghèo lại không muốn nói trước mặt hắn sợ hắn khinh thường, chỉ đành khúm núm.
Người nghèo, thật khổ.
Nghĩ đến đây, hắn vỗ vỗ vai Lục Thanh Sơn, nhẹ nhàng nói: "Lão già à, cũng không phải chuyện gì khó nói, chuyện này ta hiểu mà!"
"Tiên sinh, ngươi hiểu ư?"
Lục Thanh Sơn rùng mình.
Hắn không khỏi lau mồ hôi.
Tiên sinh đúng là tiên sinh, ngay cả chuyện này mà hắn cũng biết ư?
"Đương nhiên ta hiểu rồi" Dịch Phong thở dài một hơi sau đó khuyên hắn: "Chỉ là chẳng qua việc tổn thương thân thể này, nhất là tuổi ngươi cũng lớn như vậy rồi, chịu nổi không?"
Dịch Phong nói cũng đúng.
Có loại công việc cực khổ nào không tổn thương thân thể chứ?
Hơn nữa Lục Thanh Sơn lại lớn tuổi như vậy.
Lục Thanh Sơn đột nhiên cúi đầu, sắc mặt nhất thời tái mét.
Xem ra bản lĩnh của tiên sinh thật sự đã đạt tới cảnh giới của tiên rồi, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng mà đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy sợ hãi, tiên sinh sẽ không vì thế mà ghét bỏ hắn chứ?
"Yên tâm đi, sẽ không đâu".
Dịch Phong vừa nhìn là biết được ý nghĩ của Lục Thanh Sơn rồi, hắn an ủi: "Ta cũng đã từng giống như ngươi."
Nói xong.
Dịch Phong cảm khái một tiếng.
Ở kiếp trước, chẳng phải khi hắn vừa mới tốt nghiệp cũng như thế này sao, chẳng phải khi khởi nghiệp cũng gặp phải chướng ngại trắc trở sao, gặp người quen còn phải giả vờ sống tốt lắm.
"Hả??"
Nhưng mà lời nói của Dịch Phong lại dọa Lục Thanh Sơn sợ chết khiếp.
Thì ra tiên sinh cũng đã từng như thế, hơn nữa còn có thể nói thẳng thắn ra như vậy, tiên sinh quả nhiên không hổ là tiên sinh.
Hắn âm thầm ghi nhớ sở thích này của tiên sinh vào trong lòng.
Hắn vẫn luôn nghĩ tới chuyện báo ân, nhưng e rằng tiên sinh không coi trọng mấy vật ngoài thân, nhưng mà hắn thật sự là có rất nhiều tài nguyên trong lĩnh vực này.
"Đi với ta thôi, tới đảo của ta làm người quản lý công chuyện."
Sau đó Dịch Phong lại nói.
"Tạ ơn tiên sinh."
Hai mắt Lục Thanh Sơn sáng lên, thật sự hắn đã muốn đi theo Dịch Phong lên đảo từ lâu rồi, chỉ là ngại nói thôi.
Suy cho cùng thì sức mạnh của hắn so với đám người trên đảo kia đang còn kém xa lắm.
Nhưng thật không ngờ tiên sinh lại trực tiếp mời hắn.
Quả nhiên.
Bởi vì có cùng sở thích mà mối quan hệ của bản thân với tiên sinh lại gần gũi hơn rất nhiều.
Sau khi đưa Lục Thanh Sơn lên đảo, Dịch Phong trở về căn phòng mới xây.
Sau đó lấy ra một tấm bản đồ.
Đây chính là bản đồ của đại lục Tiên Giang.
"Trung Châu, Bắc Hải..."
Dịch Phong gõ gõ vào bản đồ, ánh mắt khóa chặt lên trên hai khu vực này.
Bởi vì hắn vừa mới nghĩ tới, chỉ có khi đi tới nơi nào lớn mạnh hơn, nơi nào có nhiều tông môn hơn thì mới có thể có nhiều khả năng gặp được những tông môn có mắt như mù kia, thì mới khiến hắn có thêm thu nhập được.
Chỉ là, tấm bản đồ này thiết kế đơn giản quá, còn chẳng có tỉ lệ bản đồ.
Thế nên Dịch Phong hoàn toàn không biết được hai nơi này cách chỗ của hắn bao xa nữa.
"Nhưng mà chắc phải cả vạn dặm ấy chứ".
Dịch Phong nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nhưng cho dù khoảng cách xa như thế thì cũng không khiến hắn nản lòng như cũ.
May thay, hắn của ngày hôm nay cũng đã có một thú cưỡi, tốc độ chạy bốn năm mươi thước, một ngày có thể chạy được ba bốn trăm dặm, một tháng cũng có thể tới nơi rồi.
Dù sao thì đây là một chuyện lớn có liên quan tới sự tu luyện của hắn.
Sau khi suy nghĩ xong xuôi thì Dịch Phong chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ lên đường.
Trong lúc này thì Lục Thanh Sơn ở bên ngoài tìm tới.
"Khởi bẩm tiên sinh, hoa khôi Mạch Tư Hàm tiểu thư muốn gặp tiên sinh, ngươi thấy sao?" Lục Thanh Sơn nói.
"Mạch Tư Hàm à?"
Hai mắt Dịch Phong sáng lên, hắn đang muốn tìm nữ nhân này để hỏi chuyện liên quan tới bản Dạ Khúc kia, thật không ngờ là nàng ta lại tới tìm mình trước.
Thế nên vội vàng đứng dậy nói: "Nhanh, mau mời nàng lên đảo."
"Vâng".
Lục Thanh Sơn lui xuống, vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn quay đầu nhìn về phía Dịch Phong nói: "Thưa tiên sinh, hôm nay Mạch Tư Hàm tiểu thư ăn mặc rất kỳ quặc".
"Mặc rất kỳ quặc à?"
Dịch Phong nhíu mày, không hiểu rõ ý của Lục Thanh Sơn, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là kỳ quặc như thế nào?"
"Chính là, chính là..."
Lục Thanh Sơn sở sở đùi của mình, hình dung ra nhưng lại không miêu tả được như thế nào cả nên cuối cùng chỉ nói một câu: "Dù sao thì ta cũng chưa từng nhìn thấy ai ăn mặc trang điểm như thế cả, nhưng mà bản thân ta thì cảm thấy khá đẹp."
"Được rồi, được rồi, ngươi đừng miêu tả nữa, ngươi mau chóng đưa người tới gặp thì nhìn là ta biết rồi" Dịch Phong khoát tay nói một cách không kiên nhẫn.
"Vâng, tiên sinh".
Lục Thanh Sơn vội vàng lui xuống.
Không lâu sau, Dịch Phong đang đợi thì nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
"Cộp cộp cộp cộp..."
"Hả?"
Âm thanh này khiến mí mắt Dịch Phong giật giật.
Âm thanh này.
Làm sao lại quen thế nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận