Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 70: Ta cho ngươi uy hiếp ta này

“Đây là Thiên Sát Độc Vật của ta, không quá ba ngày sẽ từ cánh tay lan ra toàn thân.”
“Cái gì?”
“Thiên Sát Độc Vật?”
Ninh Huyền Vũ nghe thấy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy sương đen tràn ngập cánh tay tựa như nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm.
“Chính ngươi cũng nghe thấy rồi, đây là ý của tiên sinh, cũng không trực tiếp lấy mạng ngươi, nhưng là còn có thể làm người không thì phải xem tạo hóa của ngươi.”
“Cút đi!”
Vung cánh tay trái lên, Ninh Huyền Vũ trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Thân thể rơi trên mặt đất thật mạnh, trong miệng Ninh Huyền Vũ phun ra một ngụm máu tươi nhưng lại bất chấp vết thương trên người mà vụt qua bỏ chạy.
Lão ta thật sự sợ lại bị lôi trở về, thầm nghĩ phải cách võ quán này thật xa.
Dù sao uy áp của bốn lão già này cũng rất kinh khủng.
Đương nhiên kinh khủng nhất vẫn là thanh niên thần bí kia!
Mặc dù hắn khiêm tốn đủ thứ, nhưng loại cảm giác đoán không ra, sờ không được này mới là khó chịu nhất.
Mà một chuyến này.
Lão ta thật sự là lỗ nặng rồi!
Gì mà báo thù cho Tịnh Vô Trần và Tịnh Vô Phong, không lấy lại được Chấn Thiên Thạch và áo choàng nhanh chóng thì cũng thôi đi, suýt chút nữa cả cái mạng nhỏ này của lão ta cũng không còn, điều quan trọng là tài nguyên của cả Huyền Vũ Tông đều bị cướp mất.
Điều đáng hận nhất là…
Lão ta nhìn thoáng qua cánh tay phải tràn ngập sương mù màu đen, trong lúc nhất thời tâm tư muốn chết cũng có.
Cánh tay này, trước đây đã từng bị Lục Thanh Sơn chặt đi một lần. Trước đó đến Thành Bình Giang lão ta đã sử dụng bí pháp trong Tông, sử dụng rất nhiều tài nguyên, thậm chí hao phí một phần tuổi thọ mới phục hồi lại cánh tay này được.
Nhưng ai biết được chạy tới nơi này chuyện gì cũng không xong, chỉ đánh chết được một con muỗi còn gặp hủy hoại như vậy.
“A!”
Vừa nghĩ đến việc này tâm lão ta đã đau muốn chết.
Nhưng mà bảo toàn mạng sống quan trọng hơn, Thiên Sát Độc Vật của Tôn Gia Cát cũng không phải vật tầm thường, nếu lão ta không chém bỏ cánh tay này thì không đến ba ngày sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Rối rắm hồi lâu, rốt cuộc lão ta cũng cắn răng không cam lòng mà chém cánh tay xuống.
Nhìn thấy cánh tay mình rơi trên mặt đất, Ninh Huyền Vũ càng nghĩ càng giận, thân hình hóa thành một vệt tàn ảnh bay đến chỗ đám người Yêu Linh Nhi.
“Sư tôn.”
“Tông chủ.”
Mọi người vội vàng đến nghênh đón, nhìn thấy Ninh Huyền Vũ thiếu mất một cánh tay, trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng và phức tạp.
“Từ Khôn đâu?”
Ninh Huyền Vũ nổi giận nói.
“Tông… Tông Tông Tông chủ hiểu lầm rồi!” Từ Khôn trốn ở phía sau Yêu Linh Nhi, cả người phát run vẻ mặt thảm thương giải thích.
“Hiểu lầm?”
Ninh Huyền Vũ nghiến răng nghiến lợi, duỗi tay ra trực tiếp nắm cổ Từ Khôn trong tay.
“Cạch!”
Ninh Huyền Vũ đang cực kỳ tức giận không nói hai lời trực tiếp bẻ cổ Từ Khôn, sau đó ném trên mặt đất.
“Ta cho ngươi hiểu lầm, cho ngươi hiểu lầm!”
Dường như giết Từ Khôn còn chưa hết giận, Ninh Huyền Vũ lại đưa chân giẫm nát thi thể Từ Khôn, dưới sức mạnh tuyệt đối của lão ta thì thi thể đều bị giẫm thành thịt nát.
Nhìn thấy Ninh Huyền Vũ nổi giận, đám người Yêu Linh Nhi bên cạnh đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chẳng qua dù bất kì ai gặp phải chuyện này cũng đều sẽ như thế, huống chi Ninh Huyền Vũ bình thường còn là tông chủ Huyền Vũ Tông cao cao tại thượng.
“Tông chủ, vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
Một lúc lâu sau, thấy cơn giận của Ninh Huyền Vũ dường như bớt đi một chút, một tên trưởng lão mới hơi nâng cằm lên hỏi: “Tiếp đến còn muốn tiếp tục báo thù sao?”
Vừa nghe đến hai chữ báo thù, vẻ mặt Ninh Huyền Vũ liền co rút, u ám trên mặt như muốn chảy ra ngoài.
“Còn có Chấn Thiên Thạch và áo choàng nhanh chóng, còn muốn tiếp tục lấy lại sao?” Trưởng lão kia lại hỏi.
Những người khác thấy thế đều quăng cho lão ánh nhìn thương hại.
Này.
Thực sự là hết chuyện để nói mà.
Quả nhiên cơn giận của Ninh Huyền Vũ vừa hạ xuống một ít lại xông thẳng lên não, đập một cái trực tiếp làm trưởng lão này thành thịt nát.
“Ta cho ngươi ép ta này, cho ngươi ép ta này.”
Đập chết xong, lão lại hung ác phá hoại thi thể trưởng lão kia một chút, lúc này mới từ bỏ.
Rất lâu sau.
Lửa giận trong người Ninh Huyền Vũ mới tiêu tán được một chút.
“Sư tôn, xin hãy nguôi giận” Yêu Linh Nhi đúng lúc bước ra nói: “Với thực tế bây giờ, việc tiếp theo cần phải làm là đưa ra một kế hoạch, sư phụ ngươi thấy thế nào?”
Sắc mặt Ninh Huyền Vũ u ám nhưng vẫn phải lên kế hoạch cho sau này.
Suy tính đến đây, lão ta ngẩng đầu nhìn Yêu Linh Nhi, thấp giọng nói: “Linh Nhi à, hôm nay là ngày thất bại nhất trong lịch sử của Huyền Vũ Tông ta, vậy nên sau này Huyền Vũ Tông sẽ phải dựa vào ngươi rồi.”
“Dựa vào ta ư?”
Yêu Linh Nhi hé đôi môi đỏ mọng ngạc nhiên.
“Ừm!”
Ninh Huyền Vũ nặng nề gật đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía võ quán, mặc dù lão ta không cam lòng, nhưng khi đối mặt với một cao thủ tuyệt thế như vậy thì đến cả báo thù lão ta cũng không đủ dũng khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận