Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 146: Tai bay vạ gió !

Nhưng hắn vừa mới đến gần thì con mắt lập tức trợn trừng, suýt nữa bung cả ra luôn.
Cả người tuôn ra mồ hôi lạnh giống như nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm.
Thân hình ở giữa không trung đảo thành một đường cong hoàn mỹ, phát huy tốc độ trước nay từng chưa có chạy trốn ra xa.
Nhưng mà.
Hắn vừa mới bay ra nửa trượng, thì bất chợt rùng mình một cái, cùng lúc đó một nguồn lực tác động trên người hắn, kéo hắn ta trở lại.
“Ầm!”
Hắn bị đập thật mạnh ở trên mặt đất.
Giờ phút này Lỗ Đạt Sanh có suy nghĩ muốn chết, vậy mà lại đụng phải kẻ khủng khiếp này.
Nhưng trong lòng hắn cũng không dám oán hận dù chỉ một câu mà vội đứng lên đáp trả bằng một khuôn mặt tươi cười nói: "Tiền, tiền bối, thật, thật khéo, lại gặp mặt."
“Lại là ngươi?”
Áo bào đen cất lên giọng nói lạnh lẽo, hiển nhiên cũng nhận ra Lỗ Đạt Sanh.
“Đúng đúng đúng, là ta.” Lỗ Đạt Sanh lau mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.
“Vậy lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ!” Giọng nói của người mặc áo bào đen trầm xuống, cùng với giọng nói hạ xuống, một sức ép dứt khoát trực tiếp tác động lên người Lỗ Đạt Sanh, lạnh lùng nói: “Xem ra là lần trước dạy dỗ ngươi còn chưa đủ!”
Nghe vậy, Lỗ Đạt Sanh bị dọa cả người run cầm cập.
Hắn bình tĩnh lại mở hai tay ra, vẻ mặt hắn cầu xin giải thích dồn dập: “Tiền tiền tiền tiền tiền bối, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi hiểu lầm rồi, lần này ta thật sự đi ngang qua!”
“Ngươi có tin không?”
Người mặc áo bào đen nhìn về phía con chó bên chân.
Cẩu tử ra sức phe phẩy đầu.
“Vậy xử lý như thế nào?” Người mặc áo bào đen lại hỏi.
“Thành ý?” Cẩu tử hí mắt nói.
“Ừ!” Người mặc áo bào đen trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn về phía Lỗ Đạt Sanh, nặng nề nói: “Cũng có thể buông tha cho ngươi hay không thì còn phải xem ngươi có thành ý hay không.”
“Có có có!”
Lỗ Đạt Sanh run run nói, vội vàng mở nhẫn trữ vật ra, lấy ra rất nhiều loại thuốc.
“Chỉ thế này?”
Nhìn thấy mấy loại thuốc này, người mặc áo bào đen lộ ra giọng nói khinh thường, cùng lúc đó một luồng uy áp càng thêm mãnh liệt đánh tới Lỗ Đạt Sanh.
Dưới uy áp mạnh mẽ này, Lỗ Đạt Sanh nằm rạp trên mặt đất, lá gan bị dọa đến sắp vỡ, cũng không dám... lén giấu cái gì, trực tiếp lấy hết đồ vật cất trong nhẫn ra.
Tay áo duỗi ra, nhẫn trữ vật lập tức rơi xuống trước mặt Ngao Khánh.
“Khánh, nhìn xem thế nào.”
“Được, ca.”
Ngao Khánh mở nhẫn đựng đồ ra, sau đó nói: “Ca, không có thứ tốt gì đối với người, nhưng mà có ít đồ này rất hữu dụng đối với ta.”
“Hử?”
Người mặc áo bào đen kinh ngạc nói: “Nếu đã như vậy thì ta cho ngươi nhẫn trữ vật này.”
“Ôi chao, cảm ơn ca, ngươi thật là đẹp trai ngất trời, hồng phúc tề thiên, anh minh cái thế, oai hùng bất phàm, thọ tựa nam sơn...” Cẩu tử hưng phấn thu hồi nhẫn trữ vật, liên tục khen ngợi.
Lúc này mưa rền gió dữ, làm cho người mặc áo đen hơi ngẩng đầu lên.
Sau đó vung tay lên, quát Lỗ Đạt Sanh: “Cút đi!”
Nghe vậy, Lỗ Đạt Sanh lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, nói lời cảm tạ rồi co giò bỏ chạy.
“Ca, ta thấy chất liệu áo bào đen của hắn không tồi, ta cảm thấy nếu ngươi mặc áo bào đen này vào, hẳn càng oai phong sáng chói hơn.” Cẩu tử nhìn thấy áo bào đen trên người Lỗ Đạt Sanh, ân cần nói.
“Ồ?”
Người mặc áo bào đen cúi đầu nhìn áo bào trên người, lại nhìn áo bào đen trên người Lỗ Đạt Sanh gật đầu nói: “Thật đúng vậy.”
Dứt lời, hắn duỗi tay ra bắt lấy Lỗ Đạt Sanh về.
“Trở về!”
Lỗ Đạt Sanh đáng thương, vừa chạy chưa được vài bước mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quả thật cái bắt này khiến hắn trào nước mắt, quỳ rạp trên mặt đất run run nói: “Tiền bối, ngươi, ngươi còn có gì phân phó.”
“Quần áo, cởi ra!” Người mặc áo bào đen chân thật đáng tin nói.
“Hả?”
Mắt Lỗ Đạt Sanh trừng lớn.
“Hả cái gì mà hả?”
Người mặc áo đen vung tay lên một chưởng, Lỗ Đạt Sanh chỉ cảm thấy mát lạnh cả người, vèo vèo, quần áo trên người đã tới tay người mặc áo bào đen.
“Ai ui, tiền bối ngươi, đã cướp đồ của ta rồi, vì sao còn muốn làm nhục ta như thế!” Rốt cuộc, nỗi uất ức của Lỗ Đạt Sanh đều bùng nổ ra tràn ngập. Một tay bưng mông, một tay che của quý la lớn.
Nhưng mà, ngoại trừ khoảng trống trên ghế nằm trước mắt, một người một sói kia đã sớm không thấy bóng dáng.
“Ôi!”
“Tai bay vạ gió, thật sự là tai bay vạ gió!”
Lỗ Đạt Sanh khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, hoang vắng đến nỗi ngay cả cái lá cây lớn một chút tìm mãi cũng không có, đành phải dồn sức bước từng bước nhỏ trên không trung, phát huy tốc độ trước nay chưa từng có về Thanh Sơn Môn.
Cùng lúc đó, đoàn người Lục Thanh Sơn đang vội trở về, cuối cùng cũng về tới Thanh Sơn Môn.
“Có người!” Chu Vân đột nhiên hô.
Nghe vậy, nhóm người Thanh Sơn lão tổ lập tức nhìn về phương xa, có thể rõ ràng nhận thấy, có một luồng giao động mạnh mẽ hướng tới Thanh Sơn Môn, bằng tốc độ cực nhanh vút đến.
“Có kẻ địch tập kích sao?” Chu Vân khẩn trương hỏi han.
Thanh Sơn lão tổ cũng nhíu mày, nguyên khí trên người được điều động, đoàn người vận sức chờ phát động và đợi luồng giao động mạnh mẽ kia tới gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận