Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 484: Rốt cuộc hắn là người như nào?

Nhưng mà.
Chỉ nhìn mỗi bức tượng gỗ bị người ta ném đi lại khiến cho thần kinh của hắn cảm thấy run rẩy, liếc nhìn con mèo một cái, suýt chút nữa khiến thần hồn của hắn trực tiếp bị hủy diệt.
Hắn vội vàng đời ánh mắt khỏi bức tượng gỗ.
Nhưng cũng đúng lúc đó, hắn lại nhìn thấy một thứ khác.
Đó là một cái lưỡi liềm bị vứt trên đất, trên đao cũng có nước đọng.
Ngay khi hắn liếc nhìn một cái, hình như lưỡi liềm chấn động một cái, trong lúc vô tình, một đao quang trực tiếp chém về phía hắn.
D, Và Thần hồn Tô Huyền Quân phát ra tiếng kêu thảm thiết, một đao này lại khiến cho thần hồn của hắn suy yếu đến chín phần Sức mạnh còn lại của thần hồn cực kỳ yếu ớt, có lẽ chỉ cần thêm một luồng sức mạnh lớn hơn nữa thôi sẽ khiến hắn trở thành hư VÔ.
Hắn vô cùng hoảng sợ, muốn lập tức rời xa bức tượng gỗ và cái lưỡi liễm này, thế nhưng hắn vừa đi được vài bước, cảnh tượng đập vào mắt hắn suýt chút nữa khiến hắn bị dọa đến hồn phi phách tán.
Chỉ cần là nơi có ánh mặt trời chiếu rọi là có đủ các thể loại đồ đạc hệt như rác rưởi bị vứt bừa bãi.
Mà Tô Huyền Quân thấy chẳng có thứ gì trong đám này là đồ bình thường hết.
Ngoài việc có nhiều tiên khí cấp độ khác nhau ra, thậm chí nhiều cái Tô Huyền Quân còn không xác định được cấp bậc của nó, chỉ có thể cảm nhận được nó vô cùng kinh khủng và cường đại!
Nhìn thấy những thứ này thôi, ý nghĩ đầu tiên của Tô Huyền Quân chính là "chiếm làm của riêng".
Nhưng khi hắn suy nghĩ kĩ lại thì hoàn toàn ném ý nghĩ này ra sau đầu.
Bảo vật như vậy, cho dù là một vật trong đó thì cũng đều không hề dễ kiếm, chắc là chủ nhân của nó, hoặc là nắm giữ địa vị siêu cao, hoặc là có thực lực siêu cường.
Hơn nữa hắn còn vứt linh tinh hệt như vứt rác trên mặt đất, cũng không hề bố trí cái gì để bảo vệ, nhìn thì như phí phạm của trời, nhưng thực ra còn biểu thị một ý nghĩa khác.
Đó chính là, căn bản chủ nhân của những bảo vật này không hề sợ có kẻ lăm le đến chúng.
Vừa nghĩ tới đây.
Cho dù là chân thân của Tô Huyền Quân đang ở màn chắn giữa hai giới phía xa xa cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.
Vừa rồi nếu hắn thật sự muốn chiếm mấy bảo vật này, sợ là bây giờ đã chết rồi!
"Chỉ có điều..."
"Rốt cuộc những vật này là của ai?"
"Chẳng lẽ trên đảo này còn tồn tại một thế lực kinh khủng ta không thể nào phát hiện được?"
Ngay thời điểm Tô Huyền Quân đứng ở màn chắn giữa hai giới nhíu mày tự hỏi, hồn thể của hắn lại bị tác động bởi một sức mạnh cường đại, lập tức tan thành mây khói.
"Xảy ra chuyện vậy?"
Hắn vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lập tức phát hiện sóng dao động này truyền đến từ đảo nhỏ kia.
Hắn cắn răng, chạy về phía đảo nhỏ.
Hắn cũng muốn xem xét cho rõ ràng.
Khoảng cách giữa hòn đảo và màn chắn hai giới không hề xa, gần như là trong khoảnh khắc, hắn lập tức tới bên ngoài đảo nhỏ.
Vừa mới tiếp đất, hắn thấy được một cảnh tượng khiến cho da đầu hắn tê dại.
"Mục tiêu đạt thành tựu xây dựng tông môn càng ngày càng gần rồi, Dịch Phong cố lên, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ trở thành người tu luyện".
"Cố lên!"
Dịch Phong đứng bên bờ vừa tập thể dục xong, giơ nắm đấm nâng lên bầu trời khích lệ chính mình, cổ vũ động viên vì chính mình.
Một quyền này khiến cho tầng mây tán loạn, một sức mạnh bất khả chiến bại trực tiếp xuyên thủng bầu trời.
Một quyền phá trời.
"Trời!"
"Con mẹ nó chứ, mắt có vấn đề, thế mà không nhìn ra hắn chính là nhân vật kinh khủng kia!"
Cảnh tượng này trực tiếp khiến Tô Huyền Quân sợ đến mức suýt hồn lìa khỏi xác, hắn không kịp suy xét thêm gì mà quay đầu chạy về tiên giới.
Nhưng hắn vừa mới chạy về tiên giới thì còn nhìn thấy cảnh tượng còn đáng sợ hơn.
Trên bầu trời Thanh Ngọc Tiên Châu của hắn xuất hiện một bóng đen khổng lồ khiến cho toàn bộ Thanh Ngọc Tiên Châu đều bao phủ trong áp lực nặng nề, cũng mang đến hỗn loạn cực kỳ lớn.
"Là hắn".
"Thì ra thứ khiến cả tiên giới rung chuyển, đến của Tiên Thiên Điện cũng không tìm được ngọn nguồn, chính là nắm đấm là do hắn đánh ra!"
Tô Huyền Quân trợn tròn mắt, đứng run lẩy bẩy tại chỗ, thời khắc này, trong lòng hoàn toàn bị sợ hãi bao phủ.
Hắn hoàn toàn không ngờ được bản thân mình vừa khinh thường, thậm chí vừa rồi còn cả gan thử dò xét người áo trắng - chính là kẻ cầm đầu kia.
"Rốt cuộc hắn là ai?"
"Rốt cuộc hắn có mục đích gì!"
"Còn có một quyền vừa rồi, nó giống hệt như trước đây, đánh về phía tiên giới, cũng là... là đánh về phía ta!"
"Nhưng nếu như là đánh về phía ta thì tại sao vừa rồi hắn lại mặc kệ để ta rời đi, với thực lực của hắn thì không thể có chuyện không biết chân thân ta tiếp cận đảo nhỏ..."
Từng câu hỏi xuất hiện trong đầu Tô Huyền Quân, khiến trong lòng của hắn loạn như ma, sợ hãi đan xen vào nhau, cơ mặt cũng run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận