Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 929: Chờ chết (1)

"Có tiêu hao một chút thực lực, nhưng so ra chắc chắn vẫn thua kém ngươi, thậm chí phải nói là kém xa".
Hệ thống một lần nữa truyền đến giọng nói chắc chắn.
"Ngươi chắc chắn không có lừa ta?"
Dịch Phong nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Chắc chắn".
Hệ thống lại lần nữa truyền đến giọng nói khẳng định.
Nghe thấy bộ dáng kiên định này của hệ thống, Dịch Phong cũng không hoài nghi nữa.
Chỉ sợ Mạn Mạn đúng là ngoài ý muốn thật.
Lấy con cóc trên mặt đất này mà nói, nếu nói nó ăn rất nhiều thì Dịch Phong nhất định sẽ không tin.
Còn về phần Lâu Bản Vĩ, Dịch Phong cũng từng hoài nghi thực lực của Lâu Bản Vĩ đúng là cao thủ đệ nhất thiên hạ này.
Nhưng sự thật là khi hắn còn là phàm nhân đã từng luận bàn với Lâu Bản Vĩ.
Nhưng mà mỗi lần kết quả đều là Lâu Bản Vĩ bị hắn đánh bại thê thảm. Nếu như hắn ta thật sự lợi hại đến như vậy thì kết quả chắc chắn sẽ không như thế này.
Cho nên Dịch Phong cũng không dây dưa với vấn đề này nữa, mà tốc độ của Mạn Mạn cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Một ngày sau đó.
Thành Thiên Đường vốn đã trở thành một thành trống rỗng, vậy mà lại trở nên huyên náo náo nhiệt thêm lần nữa.
Ngay cả các đường phố thậm chí còn đông đúc hơn lúc trước.
Mà các phiên bản tin đồn cứ liên tục truyền ra.
Dịch Phong vừa chuẩn bị ra ngoài tìm đồ đệ, nghe được những tin tức này thì trực tiếp trợn tròn mắt.
"Cái gì?
"Thánh Giai?"
"Vì sao ta lại trở thành Trận pháp sư Thánh Giai chứ?"
"Có phải đầu óc của người ở Thiên Trận Tiên Châu này có vấn đề rồi hay không!"
Dịch Phong nhịn không được gầm thét lên, cho dù có giải thích thế nào thì cũng không được!"
Hắn đương nhiên sẽ không biết mình đã ở trước mặt vô số người, trong nháy mắt đã thoát ra được trận pháp mà Lý Anh Liên lợi dụng các trận pháp của Thiên Trận Các để bố trí.
Cho nên Dịch Phong hùng hùng hổ hổ chửi bới mấy tiếng, sau đó xoay người trở về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hắn coi như là đã thấy rõ, giải thích với đám người này cứ như là nước đổ đầu vịt vậy. Nếu như đã không thể giải thích được thì cứ dứt khoát chạy trốn đi.
Dù sao hắn ngây người ở thành Thiên Đường lâu như vậy rồi, dưới vòng xoáy phong khẩu như vậy cũng không thể tìm được đồ đệ thỏa mãn điều kiện được. Nếu tiếp tục ở lại hẳn cũng không có thu hoạch được gì nữa, vậy thì không bằng cứ đổi luôn một cái Tiên Châu khác.
Trên bầu trời xa xôi.
Một người mặc một thân váy dài màu trắng phiêu phiêu giẫm lên bầu trời, bên cạnh là Khương Vân Công đang cung kính đứng thẳng.
"Vẫn chưa có thêm tin tức gì sao?"
Bạch Phiêu Phiêu xiết chặt ngọc bội thấp giọng hỏi.
"Bạch Đế, thật sự là không có tin tức nào".
"Thậm chí dùng Thôi Diễn Tinh Bàn tính qua cũng không tính được một chút tin tức nào của hắn." Khương Vân Công cúi đầu nói.
Nghe vậy.
Thân thể của Bạch Phiêu Phiêu khẽ run rẩy, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
"Bạch Đế, có câu này không biết có nên nói không đúng" Khương Vân Công trầm ngâm thật lâu mới thật cẩn thận hỏi.
"Nói đi".
Bạch Phiêu Phiêu đáp lại.
"Ta muốn nói là, hy vọng Bạch Đế ngài sớm chuẩn bị tâm lý, dù sao dùng Thôi Diễn Tỉnh Bàn cũng không tìm được người, hẳn là..."
Ánh mắt lạnh như băng của Bạch Phiêu Phiêu nhìn tới, khiến cho lời nói của Khương Vân Công mạnh mẽ nuốt ngược trở lại.
Váy dài màu trắng bay bay trong gió.
Trong mắt Bạch Phiêu Phiêu lóe lên một tia sắc bén chưa ai từng thấy qua.
"Nếu thật sự đúng như lời mà ngươi nói, cho dù là kẻ nào làm hại hắn, ta sẽ để cả Tiên Giới chôn cùng với hắn ta, ta nói được nhất định sẽ làm được".
Giọng nói lạnh như băng tuyền ra từ trong miệng của Bạch Phiêu Phiêu.
Rơi vào trong tai của Khương Vân Công, không khỏi khiến cho ông ta rùng mình một cái...
Cũng cùng lúc đó.
Đằng sau bức màn của đại điện màu đen, sứ giả không rõ dung nhan đang nhìn chằm chằm vào nam tử ở phía dưới.
"Chuyện thu phục số mệnh của các Tiên Châu diễn ra như thế nào rồi?"
Ông ta trầm giọng hỏi.
"Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết".
Nghe vậy nam tử phía dưới quỳ rạp trên mặt đất, nhất thời cầu xin tha thứ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Sứ giả hỏi.
"Quỳnh Chương Tiên Châu một trong ba châu đã xảy ra vấn đề".
Nam tử sợ hãi đáp.
"Cái gì?"
Phía sau bức màn một giọng nói lạnh lẽo phát ra: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Khởi bẩm sứ giả, chúng ta ở Quỳnh Chương Tiên Châu giúp đỡ cho Hắc Thiên tông mắt thấy sắp lấy được Quỳnh Chương Tiên Châu bỏ vào trong túi, nhưng kết quả là không có biến cố gì xảy ra, toàn bộ tông môn đã giải tán chạy trốn hết rồi" Thuộc hạ run rẩy nói.
"Cái gì?"
"Chạy trốn?"
"Đường đường là một tông môn, làm sao có thể vô duyên vô cớ giải tán chạy trốn được?"
Phía sau bức màn, một thanh âm phẫn nộ truyền ra, không gian xung quanh đột nhiên nổ tung, trầm trầm nói: "Ngươi cũng biết, mặc dù nói Quỳnh Chương Tiên Châu ở Thượng Tam Châu không tính là cái gì. Nhưng mà vị trí địa lý của nó đối với kế lớn của chủ thượng mà nói thì Quỳnh Chương Tiên Châu chính là ưu tiên hàng đầu".
"Thuộc hạ biết, thuộc hạ biết".
Nam tử không ngừng dập đầu run rẩy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận