Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2240: Cung kính chờ đợi đã lâu (3)

“Chuyện này tuyệt đối không phải lão phu vì lợi riêng, thiên mệnh chính là như vậy!”
“Tại sao ngươi lại hắt nước bẩn lên người trong sạch!”
Lời này vừa mới đến miệng, trong mắt tất cả mọi người lộ ra vẻ thoải mái, lòng nghi vấn cũng dần tiêu tán, mà lên tiếng chứng thực với những lão giả còn lại trong thôn.
“Thì ra là thế…”
“Vị cao nhân phân đạo kia, thật sự đáng sợ như vậy?”
Nghe thấy chủ đề liên quan đến phân đạo, ký ức của đám người Túy Vô Nhai đều bị đánh thức, trong mắt toát ra thần sắc kính sợ, cùng nhau gật đầu lên tiếng.
“Phân đạo thật sự đáng sợ, cuộc đời hiếm thấy!”
“Đúng là như thế, vị tiền bối kia một người có thể độc chiến mấy đại ma đầu, uy thế của phân đạo không cần phải nhiều lời!”
“Nếu như chúng ta có thể cảm ngộ được một phần mười phân đạo, cũng đủ để hoành hành tinh hải!”
Âm thanh cảm khái vang vọng, khiến cho một đám lão giả nghe đến hít vào khí lạnh.
“Si…”
Chán nản và nghi vấn lúc trước, vào thời khắc này đều tan thành mây khói, rõ ràng trong mắt mọi người nhiều hơn mấy phần cuồng nhiệt và khát vọng, hận không thể lập tức đi xung quanh tìm phân của dị thú.
Đúng vào lúc này, đột nhiên trên bầu trời trở nên vô cùng âm trầm.
Chưa đến bao lâu, mọi người đúng là phát giác xung quanh đến nhìn cũng khó thấy rõ, phảng phất như màn đêm sắp xuống, không khỏi kinh nghi yên lặng nhìn nhau.
“Đây là tình huống gì vậy?”
“Lão phu còn phải cảm ngộ đại đạo phân đây, tại sao trời bất ngờ đen đi vậy?”
Nhìn thấy sắc trời bất ngờ đen đi.
Ngụy Đông Hải và Túy Vô Nhai cũng vô cùng kinh nghi, sau khi nhìn nhau cấp bách ngẩng đầu.
“Không bình thường…”
Quả thật có chút cổ quái, bây giờ vừa mới qua buổi trưa, tại sao đột nhiên lại trở nên mờ tối như vậy?”
Đợi đến khi mọi người lần lượt ngước đầu nhìn lên, lúc này mới nhìn thấy trên không trung trời không có không chút ánh sáng nào, bầu trời trở nên tối tăm, đúng là không thấy bóng dáng mặt trời!
Lập tức, các vị lão giả ẩn thế bộc phát kinh ngạc.
“Tại sao lại không thấy mặt trời?”
“Lẽ nào là dị tượng nhật thực?”
Thời khắc kinh ngạc ngắn ngủi, gần như bốn phía tối đến đưa tay cũng không thấy được năm ngón, nhưng cũng không làm khó được những cao nhân ẩn thế khổ tu nhiều năm nay, mọi người hơi thôi động linh lực, đến đầu ngón tay cũng hội tụ linh quang, chiếu sáng khuôn mặt thần sắc nghi ngờ của mọi người hai bên.
Yên lặng chờ mấy giây, vẫn không thấy bầu trời sáng lên, đám người Ngụy Đông Hải cảm thấy vô cùng kỳ quặc, đành phải thỉnh giáo Cổ Thánh Lạc Hồng Phi.
Đáng tiếc, đợi đến khi bọn họ tìm đến Cổ Thánh Lạc Hồng Phi, đối phương cũng là cả mặt mơ hồ.
“Lão phu cũng chưa từng gặp loại việc này, có lẽ chỉ là dị tượng nhật thực nhất thời.”
Nghe thấy lời này, mọi người cũng mới nửa tin nửa ngờ, mỗi người rời đi yên lặng chờ bầu trời sáng lên.
Ai ngờ được vừa mới chờ, chính là thời gian mấy tháng.
Trải quả mấy tháng cuộc sống mò mẫm, các cao nhân ẩn cư trong thôn xóm đều đã dễ kích động, tập trung ở cửa thôn cả mặt kinh nghi, trước mắt đã sắp tranh cãi.
“Tại sao lại như thế?”
“Nếu như mặt trời còn không xuất hiện, sau này chúng ta chỉ có thể tiếp tục lò mò sống qua ngày, chỉ dựa vào thần thức nhận biết xung quanh cũng không phải vấn đề, đừng nói nhặt phân, đến tu hành hàng ngày cũng không thể tĩnh tâm.”
“Đến chúng ta cũng bó tay không có cách, tâm cảnh lộn xộn đến mức này, không biết là tu sĩ tầm thường và con dân thế tục lại khó khăn đến bậc nào.”
“Ai, bất luận nôn nóng như thế nào, hình như cũng không làm được chuyện gì!”
“Lẽ nào không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi mặt trời xuất hiện?”
“Không như thế thì còn có thể làm sao!”
Nghe thấy lời nói vội vàng, thần sắc Cổ Thánh Lạc Hồng Phi cũng trở nên nghiêm trọng, đứng nhìn bầu trời đen kịt hồi lâu, trang nghiêm hạ lệnh kết thúc tranh cãi.
“Các vị.”
“Lão phu cũng đã sống một vài năm tháng, cũng chưa từng nhìn thấy dị tượng như vậy, chúng ta có chút tu vi, còn gian khổ nôn nóng như thế, tình cảnh của thiên hạ vạn dân hiện tại, e rằng đã khó khăn tột cùng!”
“Tình thế cấp bách, mọi người lập tức chia ra hành động, nhất định phải tra ra được nguyên nhân mặt trời biến mất, nếu không chuyện lớn không ổn!”
Nghe thấy lời này, các đại năng trong thôn đều kiên định lên tiếng, lần lượt phân tán bốn phía phi độn nhập không.
Nhưng mà, mọi chuyện phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của Lạc Hồng Phi.
Hơn mười vị đại năng điều tra rất lâu, vẫn như trước không thu hoạch được gì, có người xông vào tinh hải, cũng không phát hiện một chút tung tích của mặt trời, tinh hải đều đã trở nên vô cùng lờ mờ, có người đi khắp Vân Tinh, thần niệm nhận biết những nơi đã đi qua, vạn vật khô héo khắp nơi như địa ngục.
Toàn bộ thế giới, đã lâm vào bóng tối vô vận, khủng hoảng vô cùng vô tận quét ngang toàn bộ Vân Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận