Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2142: Đây là đao gì ! (3)

Tiếng nói âm trầm vừa vang lên, khiến cho đám tiểu nhị kinh nghi đến gần.
Không đợi bọn họ lên tiếng, Trư Nhục Vinh đã chậm rãi đứng lên, vẻ mặt nặng nề.
“Đúng như Khương lão nói.”
“Lần này mấy người bọn họ đến đầy, đều là dùng phân thân hiện thế, ta có thể đắc thắng, đều dựa vào sự giúp đỡ của thần đao, nếu như lần sau bản tôn bọn họ đích thân đến đây, cho dù cộng hết tất cả mấy người chúng ta lại, cũng không cách nào ngăn cản được.”
Nghe xong, đám tiểu nhị đều kinh hãi đến thần sắc hoảng loạn.
“Vậy phải làm sao bây giờ…”
“Những tiền bối này, đúng thật là có chủ tâm quấy rối! Tương lai nếu như bọn họ lại đến thì phải làm sao bây giờ, nói cũng không nghe, đánh lại không đánh lại được, lẽ nào chúng ta phải đứng nhìn bọn họ phá hỏng đại kế sao?”
“Chuyện này tuyệt đối không được!”
“Hay là, chúng ta cầu cứu về trong đảo?”
Thuận theo mọi ánh mắt nhìn đến, lúc này Trư Nhục Vinh mới gật đầu lên tiếng.
“Ừm, các ngươi nói đều có lý.”
“Những tiền bối này lần sau lại đến, e rằng chỉ có thỉnh cầu cao thủ trong đảo ra tay rồi, việc này liên quan trọng đại, không phải là điều chúng ta có khả năng khống chế, các ngươi trông coi Long Thiên thật kỹ, ta trở về xin chỉ thị của ngũ tiểu thư!”
Ngũ tiểu thư?
Nghe thấy cái tên này, đám tiểu nhị mới ổn định tâm thần.
Vị kia là đệ tử thân truyền của tiên sinh, mưu trí hành động vô song, lại có đủ địa vị để điều động cao thủ, khống chế những tiền bối quấy rối này, cũng không thành vấn đề.
Sau khi giao phó, Trư Nhục Vinh lập tức đẩy ra hư không rời đi.
Đám tiểu nhị cũng khôi phục lại dáng vẻ cao lãnh của Tinh Thần Vệ, tiếp tục làm hết chức trách bảo vệ Long Thiên.
Thật lâu sau.
Cuối cùng Long Thiên cũng tỉnh lại.
Nhìn thấy phủ Tinh Chủ thế mà không còn sót lại thứ gì, trong tầm mắt chỉ có hoang mạc vô tận, hắn ta nhìn đến hai mắt choáng váng, đã có loại cảm giác mê mang trí thông minh không đủ dùng.
“Đây…”
“Tại sao không thấy tăm hơi cũng những người kia lúc trước?”
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Liên tục hỏi ba câu, Long Thiên giống như đứa trẻ hiếu kỳ.
Tinh Thần Vệ cũng từng là tiểu nhị của hàng thịt, EQ đã sớm được kéo căng, kỹ thuật diễn xuất cũng là vô cùng đáng khen, mọi người đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác lên tiếng đã nói ra, hai ba câu đã lừa gạt được Long Thiên.
Mặc cho Long Thiên còn có mấy phần mưu trí, nhìn thấy cường địch biến mất, cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
Không qua bao lâu.
Lạc Hải Thành đã là đống đổ nát được rầm rộ xây dựng lại, lại bắt đầu tỏa ra dáng vẻ sức sống bừng bừng, chỉ cần Tinh chủ đại nhân khỏe mạnh, tu sĩ các giới tuyệt đối không có một chút dao động nào.
Giống như tất cả chẳng qua chỉ là một gợn sóng nhỏ mà thôi.
Đúng vào lúc đó.
Các tiên hiền Thượng Cổ chính tay gây ra hoang mạc đó, lúc này căn bản không có cách nào bình tĩnh, nhớ lại nhục nhã lần này, lửa giận trong lòng càng trở nên nồng đậm hơn, bên trên tầng mây đã là lôi điện đan xen!
“Răng rắc!”
Trong hư không vô tận sâu không thấy đáy vang lên tiếng sấm, chiếu sáng hư ảnh năm đạo thần thức ngưng hiện ra, các tiên hiền Thượng Cổ lần lượt theo thứ tự mở mắt ra, vẻ tức giận lạnh lùng trong mắt sắc như đao kiếm!
Mặc cho sét đánh nổ vang.
Từ đầu đến cuối các tiên hiền mặt không đổi sắc, bên trong giọng nói lạnh lùng tràn ngập lửa giận!
“Một tên hậu nối, lại khiến cho phân thân của lão phu bất đắc dĩ rút lui, tương lai nhất định phải khiến cho người này hồn phi phách tán, nếu không khó xóa được nổi nhục ngày hôm nay!”
“Trận chiến sỉ nhục này trước nay chưa từng có!”
“Hừ! Nếu như bản tọa đích thân đến đó, hắn sao có thể may mắn đắc thắng?”
“Lôi huynh nói có ý, một trận chiến này là chúng ta sơ suất, cứ để cho hắn đắc ý thêm mấy ngày, đợi đến khi bản tôn của chúng ta hiện thế, hắn chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Tiếng nói âm trầm vang vọng trong mây, các tiên hiền vô cùng tức giận.
Trong đó đặc biệt Lôi Thiên Tuyệt ảo não nhất, cả người toát ra uy thế đáng sợ, điều khiển lôi điện nổ vang trong hư không, phảng phất như làm cách nào cũng không phát tiết được lửa giận trong lòng ông ta.
Các tiên hiền còn lại cũng không kém bao nhiêu, khó còn có được khí độ cao thâm như trước kia.
Vào thời khắc quần hiền thịnh nộ.
Khương Nguyên vẫn luôn không nói một lời.
Thần thức hư ảnh đứng yên đã lâu, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Thấy thế.
Mọi người mới hơi thu liễm lại, nhìn chăm chú về phía Khương Nguyên ôm quyền.
“Khương lão, vì sao ngài rất lâu không nói một lời?”
“Lẽ nào, ngài cũng không tán thành tương lai chúng ta hiện thế?”
“Khương lão, tên hậu bối kia thiên tư cực cao, nhưng lại bước vào tà đạo, nếu như không sớm kịp thời tiêu diệt, sợ rằng sẽ gây họa cho Vân Tinh!”
“Ngài không được có lòng yêu tài, để cho tà ma kia tiếp tục làm hại chúng sinh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận