Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 959: Toàn thể đứng lên (2)

"Ha ha, bộ xương khô đáng chết, thực lực của bổn tọa nay đã khác xưa, ngươi tưởng còn có thể đánh ta giống như lần trước sao?"
"Ngươi cũng bị ta nuốt chửng đi!"
"Nuốt chửng ngươi, ta sẽ có thể nuốt chửng luôn cả chủ nhân sau lưng ngươi, đến khi đó, ta sẽ là thiên đạo chân chính".
Chủ thượng ma ảnh cười lạnh, những sợi xích đen phép tắc lăn về phía Lâu Bản Vĩ.
Nhưng mà, những sợi xích đen phép tắc còn chưa rơi xuống, bàn tay của Lâu Bản Vĩ đã xuất hiện ngay sau lưng chủ thượng ma ảnh.
"Cái gì?"
Chủ thượng ma ảnh kinh hãi, nhưng không phản ứng kịp, bàn tay của Lâu Bản Vĩ, nắm lấy đầu của gã.
Bốp!
Một tiếng vang lớn nặng nề, Lâu Bản Vĩ ném chủ thượng ma ảnh kia xuống dưới, ngay cả Thiên Chi Tiên Điện cũng bị đánh nát!
Nhưng mà, như vậy còn chưa kết thúc!
Lâu Bản Vĩ trói ma ảnh chủ thượng lại thành quả cầu đen khổng lồ, tùy ý đá như chơi đá bóng.
"A !"
Trên hư không truyền đến từng tiếng hét thảm, âm thanh vang vọng khắp Thiên Chi Tiên Điện.
Vô số cường giả, đều nghe thấy tiếng la thảm thiết này, nhưng họ nhìn thấy ma ảnh chủ thượng kia bị đánh tơi bời trên bầu trời, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
Không chỉ sảng khoái, mà con mẹ nó cực kì sảng khoái!
"Lần trước bị ta đánh tơi tả, còn ngông cuồng như vậy? Ai cho ngươi can đảm?"
"Thật sự cho rằng hít chút phế khí ngươi sẽ vô địch à?"
"Chết đi cho bổn tra nam!"
Lâu Bản Vĩ bóp chủ thượng ma ảnh trong tay, vo lại như giấy vụn, vô số hắc khí bắt đầu tán loạn.
"A! Không thể nào!"
"Tại sao, tại sao vẫn như vậy, rốt cuộc ngươi là ai?"
Chủ thượng ma ảnh kia hét thảm, trong giọng nói lộ vẻ khó tin và hối hận khôn nguôi.
"Một đống rác rưởi, cũng xứng để biết thân phận của ta?"
"Thứ rác rưởi như ngươi cũng dám làm màu với bổn đại gia, làm màu con mẹ ngươi."
Lâu Bản Vĩ khinh thường nói, nói xong, bóp nát chủ thượng ma ảnh, cả bầu trời tràn ngập tiếng kêu thảm thiết thê lương...
Cảnh tượng như vậy.
Khiến cho nhóm người bên dưới ngây ngốc.
"Chủ thượng ma ảnh kia cứ như vậy bị bóp nát?"
"Đó là sự tồn tại mà vô số cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh chúng ta, liên hợp với hơn chín mươi vị tiền bối cũng khó lòng đối phó mà?"
Cứ như vậy...
Bị bóp nát?
Vô số cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh, đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trên bầu trời.
Nhưng ngay sau đó, mọi người lại hoan hô.
Bọn hắn sống sót rồi, bọn hắn không cần bị người khác nuốt chứng!
"Chúng ta sống rồi."
Vô số tiếng hoan hô vang lên.
Sau tiếng hoan hô, bầu trời cũng bắt đầu dần dần khôi phục lại vẻ sáng sủa.
Những hắc khí bao phủ trời đất kia, chớp mắt tan biến không còn gì, từng tia nắng mặt trời lại chiếu rọi, vô số đám mây hiện ra lần nữa.
Thậm chí ngay cả Vương Cảnh Thiên và Vương Lạc Ly tự bạo khi trước, lúc này cũng đã sống lại.
Những tiên châu bị tấn công, được ban tặng vô số linh khí, đại trận hộ châu một lần nữa được tu sửa trọn vẹn.
Vô số người, bắt đầu cảm ứng được khí vận, khí huyết bị rút đi đang dần dần trở lại cơ thể mình.
Nhất thời.
Mọi người khó nén vẻ kích động trên gương mặt, rất nhiều người ôm chầm lấy nhau.
Cẩu Tử và con rết bên cạnh thấy vậy, lập tức biết cơ hội khiến đại ca vui vẻ đã đến.
Mở miệng hét lớn: "Toàn thể đứng lên, cùng la to với chúng ta, Lâu Bản Vĩ lợi hại!"
Vừa dứt lời.
Mọi người ở hiện trường đều đứng lên.
"Lâu hộ pháp lợi hại!"
"Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân!"
"Đại nhân tỏa sáng thiên cổ, lừng lẫy xưa nay!"
Ánh mắt nhóm người cuồng nhiệt hét lớn, đồng thời cũng xôn xao quỳ lạy, như triều bái thần linh.
Cảm nhận sự nhiệt tình của nhóm người bên dưới, Lâu Bản Vĩ ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhịn được chống tay lên eo, hắc bào bay phấp phới trong không trung hài lòng gật đầu.
"Các người, rất có mắt nhìn..."
Đồng thời.
Vân Vũ tỉnh lại, Hồng Phong Cuồng hợp lại lần nữa, Ngô Thiên cũng sống lại theo, làn da già nua của Tô Vân Vận cũng trắng nõn tinh tế trở lại, mái đầu bạc trắng cũng bắt đầu biến thành màu đen...
Chín mươi chín đệ tử, toàn bộ đều hồi phục lại vào lúc này.
Xôn xao quỳ lạy dưới đất, lớn tiếng nói: "Chúng ta, gặp qua ngũ đại hộ pháp!"
"Được rồi được rồi!"
Lâu Bản Vĩ phất tay nói: "Đám tiểu gia hỏa các ngươi thu dọn tàn cục đi!"
"Vâng, hộ pháp!"
Tô Vân Vận cung kính đáp, đến trước mặt Vân Vũ nhẹ giọng nói:
"Sư tỷ, cho ta mượn dùng mộc điêu của sư tôn."
Vân Vũ gật đầu, lấy mộc điêu ra đặt vào tay Tô Vân Vận.
Tô Vân Vận cầm mộc điêu giơ lên cao.
Sau đó, phía trên Thiên Chi Tiên Điện, đột nhiên xuất hiện một nữ tử với vầng sáng trên đỉnh đầu, tướng mạo đoan trang hiền từ, cả người mặc bạch y tựa thiên tiên.
Bàn tay nàng đỡ tịnh bình, tay cầm nhánh dương liễu...
Nhánh dương liễu khẽ động, những con phượng hoàng, hoang thú đã chết của Cổ Gia Tần toàn bộ đều sống lại.
Thiên Chi Tiên Điện to lớn, vô số mảng gộp lại lần nữa, trước thiên môn khổng lồ, thần phượng bay lượn, thái hạc lơ lửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận