Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2319: Nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một gáo nước

- Giải thích, tên chương có nghĩa là chỉ dù có rất nhiều người nhưng chỉ chung thủy với một người. Hết giải thích.

Dịch Phong tiện tay vung nhẹ tay áo dài, đã có một đạo linh khí đánh ra, dưới khống chế tinh diệu, linh lực như gió thổi đánh về phía ngoài cửa, âm thanh đủ loại hộp qua rơi xuống đất liên tiếp vang lên không dứt.
Tiếp đó “bịch” một tiếng, người thành niên kia cũng ngã xuống dưới đất.
Tiếp đó chính là mấy tiếng trầm đục.
“Oành! Oành!”
Người thanh niên không cam lòng đấm xuống đất mấy lần, sau đó mới thở dài rời đi.
Dạng động tĩnh này, đương nhiên đều bị Bạch cô nương phát giác ra rất rõ ràng, nhưng nàng cũng không lên tiếng hỏi nhiều, mà vững bước đi ra ngồi ở bên cạnh Dịch Phong, vừa đi đến đã cả mặt ý cười nhạt nhìn chăm chú đến.
“Ngươi…”
“Không muốn đi ra thế giới bên ngoài xông xáo một phen sao? Thật sự tình nguyện buông bỏ đủ loại phồn hoa hồng trần?”
Nghe xong, Dịch Phong cười kéo lấy tay của Bạch cô nương.
“Hồng trần đối với ta như mây trôi, phú quý danh lợi như cá qua sông. Đời này có thể gặp gỡ với nàng, ta đã thỏa mãn rồi.”
“Dù có ba ngàn nhược thủy, ta cũng chỉ cần lấy một gáo nước.”
“Nếu như có cái gì có thể khiến cho ta đặt chân vào hồng trần, trừ phi là dẫn theo nàng đi tiếp kiến mấy vị huynh đệ kia, nếu không, ta càng thích cuộc sống yên bình hiện tại hơn.”
Mấy câu nói bình thường, tràn đầy chân tình.
Bạch cô nương cũng không hỏi thêm nữa, mỉm cười gật đầu.
Hai người ánh mắt ôn nhu giao hội, vượt qua hàng ngàn lời nói.
Sau đó.
Người thanh niên kia không ngừng kiên trì đi đến bái phỏng, mỗi lần đều mang đến lễ vật càng ngày càng quý giá, trong năm năm đến nơi này không dưới bảy tám lần, Dịch Phong cũng chưa bao giờ có chút dao động.
Người thanh niên kia nhiều lần thử nghiệm không có kết quả, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, thở dài bái biệt rời đi.
Dịch Phong cũng thở dài nhẹ nhõm, cho dù cuối cùng cũng có thể trải qua cuộc sống tháng ngày bình an, bắt đầu chuẩn bị dẫn theo Bạch cô nương trở về gặp mặt với các huynh đệ, trong đầy suy nghĩ về ngày trùng phùng vui vẻ.
“Lần này gặp nhau, chắc hẳn nhất định Nhị Bàn có thể uống thật ngon một bữa.”
“Đại Bạch cũng không biết thế nào rồi.”
“Về phần gia hỏa kia, nói không chừng đã con cái thành đàn rồi đi?”
Nghe thấy Dịch Phong nói như thế, Bạch cô nương cũng có chút tò mò đối với mấy người này, đối với chuyện lần đầu đi xa sau nhiều năm, cũng tràn ngập chờ mong.
Đúng vào thời điểm hai người đang nói cười, sơn thôn nhỏ nghênh đón một đoàn khác nhân không hề tầm thường.
Mấy người cao thâm khó lường, tuyệt đối không phải người thôn dân có khả năng phát giác, bất tri bất giác, đã lách người đến trước cửa tiểu viện, chỉ có nhấc lên từng trận linh khí dư ba, khiến cho bốn phía lá rụng đầy đất!
Trong nháy mắt, Dịch Phong và Bạch cô nương đều nhíu mày lại!
Cảm nhận được khí tràng phi phàm ở ngoài cửa, trong lòng Dịch Phong và Bạch cô nương đều biết người đến bất phàm, hai người im lặng nhìn nhau, trong mắt hai bên đều hiện lên một tia nghiêm trọng.
Người đến ngoài cửa khí tràng không thể coi thường, lại khó phân biệt địch bạn, hai người đều không dám quá nắm chắc, lặng yên đứng dậy.
Một khắc sau.
Tiếng gõ cửa chầm chậm vang lên.
“Đông, đông, đông.”
Âm thanh vô cùng trầm ổn, lại rất có quy luật, nghe có vẻ rất có cấp bậc lễ nghĩa, hình như người đến cũng không có địch ý rõ ràng.
Trong lòng Dịch Phong hơi buông lỏng một chút, đi lên phía trước mở cửa.
Đợi đến khi mở cửa sân ra.
Mấy người đứng yên ngoài cửa cùng nhau ôm quyền hành lễ, đều là quần áo bất phàm, khí độ không phải hạng người tầm thường.
Nhất là người thanh niên đứng đầu hành lễ, một thân áo bào thêu cực kỳ hoa mỹ, cách nói chuyện cũng lộ ra một cỗ quý khí, mấy người sau lưng cho dù tu vi không tầm thường, cũng cung kính đi theo.
Đợi đến khi người kia lên tiếng, càng khiến cho người khác chấn kinh.
“Dịch đại hiệp, đã lâu không gặp.”
Nghe thấy câu ấy, trong lòng Dịch Phong sững sờ.
Hắn ẩn cư sở trong sơn thôn nhỏ này mấy năm, chưa bao giờ để lộ tên của mình ra với bên ngoài, cho dù là mấy đứa trẻ mỗi ngày gặp nhau ở trong học đường, cũng chỉ gọi hắn là “A Ngốc” tiên sinh.
Rõ ràng người này rất lạ mặt, tại sao lại quen biết hắn?
Trong lòng Dịch Phong có mấy phần cảnh giác, lên tiếng thăm dò.
“Các hạ hữu lễ.”
“E rằng các ngươi nhận lầm người rồi, ta cũng không phải Dịch đại hiệp gì cả, chỉ là một tên thôn phu A Ngốc mà thôi.”
Nghe xong, trong mắt người thanh niên hoa phục ở đối diện lộ ra ý cười, lại lần nữa cung kính ôm quyền.
“Dịch đại hiệp nói đùa, ta đã chú ý đến ngươi đã lâu.”
“Năm đó, ngươi sáng lập Tân Kiếm Tông, sau đó một lần hành động tiêu diệt Tuyết Nguyệt Thánh Địa, cho thấy thiên tư và tốc độ tu luyện đáng sợ, đến bây giờ ký ức về ngươi vẫn còn mới mẻ như vừa xảy ra ngày hôm qua!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận