Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 425: Bí mật lớn nhất (2)

Mà Dịch Phong đang đi thì quay đầu nhìn bốn phía. Như là nhớ ra gì đó, hắn lấy nhẫn không gian ra, vặn một cái.
Lập tức.
Bốn con dã thú có hình thể lớn được Dịch Phong thả ra.
Sở dĩ hắn vẫn luôn cất mấy con này trong nhẫn không gian là vì không có chỗ trói tụi nó. Nếu trói trong võ quán thì hắn sợ tụi nó sẽ làm người khác thấy sợ.
"Cho các ngươi tạm thời ra ngoài để hít thở không khí đó!" Dịch Phong rủ rỉ nói.
Bốn con dã thú ngẩng đầu nhìn hắn đầy hung ác, trong mắt tụi nó tràn đầy thù hận. Chỉ là Dịch Phong hoàn toàn mặc xác bọn họ, tiếp tục giương mắt quan sát bốn phía của đảo nhỏ.
Nhưng mà.
Ngô Trường An vừa định ra tay tiêu diệt Dịch Phong lại lập tức run lên, chui cả người xuống đất, chỉ chừa mỗi cái đầu còn ở bên ngoài.
"Má ơi!"
"Bốn con dã thú này, có ba con có xác suất một phần một trăm có thể gây hại đến tính mạng của ta, một con khác thì trăm phần trăm."
"Mà hắn lại có thể khống chế bốn con dã thú này. Có nghĩa là, khả năng tên nhân loại này đe dọa được tính mạng của ta là trăm phần trăm".
"Đại lão, lại là một đại lão siêu cấp!"
Mặt Ngô Trường An xám xịt, hắn hoàn toàn không chấp nhận được khả năng này! Không ngờ chỉ vô ý một cái mà lại chọc tới một phiền toái lớn như vậy. Nói xong, hắn chắp hai tay cầu nguyện.
"Đại lão à, ta không có ý định chọc giận ngươi, lại càng không nên dẫn ngươi đi làm đồ ăn cho gấu đen. Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi nhất định đừng gây sự với ta đó!"
Vừa cầu nguyện, trong lòng hắn cũng tồn tại một tia hy vọng le lói. Chỉ hy vọng rằng đại lão này không biết những chuyện hắn lén lút làm, có như thế hắn ta mới không tìm hắn để gây sự.
Lúc này, sau khi quan sát xung quanh, Dịch Phong mở miệng nói.
"Vật nhỏ, thế mà đi trốn ta rồi. Không sao, cứ từ từ chơi, dù sao ở trên đảo này, ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta được đâu." Dịch Phong cười nhạt, cũng không biết là con gì mà hắn phải đuổi theo lâu như vậy, lúc đi tới chỗ này thì lại không thấy nữa.
Nhưng mà không sao.
Nếu hắn đã ở trên đảo này, lâu ngày rồi cũng sẽ biết được đó là con gì thôi.
Nhưng mà.
Khi nghe vậy, trái tìm Ngô Trường An lập tức vọt tới cổ họng.
Phòng tuyến tâm lý suýt chút nữa thì sụp đổ.
Lời này.
Là đang nói với hắn sao?
Thì ra vị này đã sớm biết đến sự hiện hữu của hắn, thậm chí còn biết tất cả những việc làm sau lưng của hắn nữa. Lý do tới giờ hắn vẫn chưa ra tay là vì không sốt ruột, muốn từ từ chơi với hắn?
"Không được, không được. Động não, nhất định phải động não, động não để nghĩ ra cách thoát khỏi nguy hiểm lần này..."
"Ngô Trường An, ngươi không phải là một người tu luyện bình thường, ngươi có tư duy không ai trong thế giới này có, ngươi nhất định có thể giải trừ được nguy hiểm lần này".
Ngô Trường An xoa đầu, liều mạng suy tính.
Xa xa, Dịch Phong nhìn hồ nước ở đằng xa, dường như nhớ ra gì đó.
Ổ kiếp trước, quê hương của hắn cũng có một cái hồ nước như vậy. Hồi nhỏ hắn hay đi bơi trong hồ cùng với các bạn nhỏ, sau đó khi về thể nào cũng bị phụ huynh đét mông. Mà sau khi xuyên tới đây, hắn vốn cho rằng mình sẽ làm nên chuyện lớn, thậm chí là tu luyện tới đỉnh cao, dùng tu vi đó để trở về thế giới ban đầu của mình.
Nhưng mà.
Lâu như vậy rồi mà hắn vẫn bình thường như trước.
"Ai dà, là người xuyên không mà thất bại thực sự luôn ấy!"
"Trước thì sống tạm ở thành Bình Giang. Giờ lên đảo này rồi mà vẫn phải sống tạm".
Dịch Phong nhịn không được thở dài thay bản thân. Hắn tìm một hòn đảo vắng vẻ như vậy để xây tông còn không phải vì tránh những phiền phức hắn không giải quyết được đấy sao. Chỉ hy vọng rằng khi hoàn thành nhiệm vụ rồi, hệ thống sẽ cho nhiều chỗ tốt, giúp hắn một bước bay vọt lên trời!
"Cái gì?"
Ngô Trường An ẩn náu gần đấy nghe được lời của Dịch Phong, lập tức sợ đến hồn phi phách tán.
Nỗi hoảng sợ này.
Còn mãnh liệt hơn khi biết mình sắp phải đối mặt với cái chết nữa.
Người mặc áo bào trắng này... thế mà nói ra được bí mật lớn nhất trong lòng hắn! Thậm chí còn trào phúng hắn nữa.
Bởi vì.
Người xuyên không sống tạm từ thành Bình Giang cho tới khi lên đảo này, không phải là hắn hay sao?
Ngô Trường An thực sự không ngờ, át chủ bài mạnh nhất là thân phận người xuyên không của hắn bị người này tiết lộ. Thậm chí hắn ta còn biết rõ hành vi và lộ trình của hắn như lòng bàn tay.
Người bình thường chắc chắn không thể nào biết hết thảy mọi chuyện này được. Người làm được chỉ có thể là một đại năng siêu cấp có thể nhìn rõ thiên cơ mà thôi. Mà nếu rơi vào tay người như vậy, khả năng tử vong của hắn sợ là đạt tới một trăm triệu phần một trăm!
Lúc này.
Trước mặt người mặc áo báo trắng, dù Ngô Trường An có co đầu rút cổ trong đất thì vẫn có cảm giác như bản thân đang trần truồng, không có bí mật nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận