Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2102: Xuất chiêu không theo đường thường (2)

Thiếu chút nữa không kìm được muốn vỗ tay khen hay!
Mắng hay lắm!
Long Thiên càng là con mắt trợn tròn, cả mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Chuyện này…”
Theo lý mà nói, cả quá trình hắn ta khống chế đến hoàn hảo, bất luận kẻ nào cũng nên thuận theo dốc xuống đài mới đúng, vì sao vị cường giả này lại không nói đạo lý như thế, đúng là không kiêng nể gì lên tiếng trách mắng hắn ta?
Người nào làm gì có dáng vẻ nào giống cao thủ đáng sợ, quả thực là kẻ lỗ mãng!
Đây là xuất chiêu không theo đường thường mà!
Đột nhiên.
Long Thiên có chút lúng túng đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
“Không đi!”
Long Thiên là cao tầng Ma tộc, nếu như đi Nguyên Tinh, chẳng phải là tự giết lẫn nhau sao? Tương lai gặp Đồ Đằng đại nhân, phải giải thích như thế nào?
Loại hậu quả đáng sợ kia, so với thần hồn câu diệt còn đáng sợ hơn, tuyệt đối không thể phạm sai lầm!
Nhìn thấy tinh chủ vẫn còn đang mạnh miệng.
Dịch Phong cũng không kìm nén được hỏa khí, đánh một tát qua đó!
“Ba!”
Tiếng giòn vang không kịp chuẩn bị vang lên, Long Thiên bị đánh cho bắn mạnh về phía xa, giống như một thứ nhỏ bé rúc vào cát biển, dậy lên từng trận làn sóng cát bụi!
“Oành!”
Một tiếng bạo chưởng, biển cát cũng vì đó mà chấn động!
Dịch Phong vẫn còn chưa nguôi giận, thân hình lóe lên đi đến trước mặt túm lấy Long Thiên, tiếp đó là một trận tát liên hoàn, tay năm tay mười liên tục giòn vang!
Một hồi lâu sau.
Biển cát quanh quẩn tiếng giòn vang dày đặc, giống như tiếng pháo ăn tết!
Long Thiên bị đánh lần nữa, gương mặt đã sưng đến to như đầu heo, không còn dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng lúc trước, một bộ dáng vẻ hữu khí vô lực, trong mắt cũng sinh ra sự sợ hãi rõ ràng!
Nhìn thấy bàn tay Dịch Phong sắp đánh xuống, vẻ khủng hoảng trong mắt hắn càng thêm nồng đậm, vội vã mở cái môi lạp xưởng của mình ra lên tiếng xin tha thứ!
“Đừng! Đừng…”
“Ta đi Nguyên Tinh, ta đi còn không được sao!”
Dịch Phong yên lặng liếc nhìn, lúc này mới buông tay gật đầu.
“Rõ ràng ngươi có thể đi, cần gì phải để ta phí nhiều sức mạnh như vậy mới đồng ý, đây không phải là cứng rắn sao!”
Nhìn dáng vẻ đầu heo chật vật kia, Dịch Phong không kìm được liếc mắt.
“Bây giờ thì hay rồi, trên người ngươi lại thêm không ít vết thương, đoán chừng cũng khó phát huy được toàn bộ thực lực, làm không tốt đến bản thân mình cũng rơi vào nguy hiểm, chỉ điệu bộ này của ngươi, còn có thể cứu giúp Nguyên Tinh?”
“Hay là, vẫn là để ta đi?”
Ai ngờ được vừa mới dứt lời, Long Thiên vội vã khoát tay vô cùng nhu thuận.
“Không sao, không sao hết!”
“Tuy ta có chút vết thương nhẹ, nhưng chỉ cần điều tức một lát là có thể khôi phục, cứu giúp Nguyên Tinh là chuyện nằm trong phận sự, không thể chối từ!”
Thái độ biến hóa trước sau giống như hai người khác biệt, Dịch Phong cũng là nhìn đến sững sờ tại chỗ.
Đây mẹ đó đúng thật là đê tiện…
Sớm biết như thế, vừa rồi trực tiếp đánh một trận là xong việc rồi!
Không ngờ được, đường đường tinh chủ lại là mặt hàng này, khó trách tình trạng của Vân Tinh lại xuống dốc như thế, đúng thật là tướng hùng chỉ hùng một vùng.
Nhìn thấy đổi phương đã bắt đầu điều tức, cũng đồng ý đi đến Nguyên Tinh.
Tức giận của Dịch Phong cũng tiêu tán đi mấy phần, thuận miệng trả lời, rồi đứng ở một bên chờ.
“Được.”
Cảnh tượng lại yên lặng lần nữa.
Ngụy Đông Hải quan sát từng quá trình, cũng là kinh ngạc đến cảm xúc lên xuống, nhìn thấy Dịch Phong đi đến, hai tay phát run kích động hành lễ, sự kính sợ trong mắt vượt xa ngày trước!
“Dịch, Dịch tiền bối!”
Nhìn trạng thái căng thẳng của Ngụy Đông Hải, Dịch Phong có chút dở khóc dở cười, gật đầu lên tiếng.
“Ngụy lão ca, chúng ta là bằng hữu, ngươi không cần khách sáo như thế, vẫn là xưng huynh gọi đệ giống như trước đây tốt hơn.”
Tuy không tình nguyện thừa nhận, nhưng bây giờ Dịch Phong cũng nhận rõ hiện thực, đến tinh chủ cũng không phải tinh chủ của mình, đương nhiên cũng sinh ra khoảng cách lớn với lão bằng hữu trước đây, cũng khó tránh khỏi sẽ kính sợ căng thẳng.
Trong lúc bất tri bất giác, hai bên đã nhiều thêm một vách ngăn khó mà vượt qua được.
Ở chỗ cao sẽ không tránh khỏi lạnh vì rét.
Ngụy Đông Hải nghe xong gật đầu, quả nhiên vẫn là dáng vẻ kính sợ.
“Đúng, đúng…”
Ngụy Đông Hải thấp giọng đứng ở một bên, trong lòng hắn ta ngũ vị tạp trần, đã có vẻ tự nhiên mà kính sợ, cũng có kích động và vinh quang không nói nên lời.
Lúc này.
Rốt cuộc hắn ta cũng hiểu, Dịch Phong tiền bối mạnh mẽ cỡ nào.
Vị tiền bối này, đến tinh chủ đại nhân cũng có thể treo lên đánh, nói không khoa trương chút nào, tuyệt đối có thể là người đứng đầu toàn bộ tinh hệ, vô địch đương thế!
Bản thân hắn ta có thể có liên quan với vị tiền bối này, còn có thể kết giao thân thiết, thật sự là vinh hạnh nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, lại nghĩ đến thần kiếm lúc trước được tiền bối ban tặng, trong lòng Ngụy Đông Hải cảm ơn ngàn vạn lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận