Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 313: Sức mạnh đại đạo

Nhưng mà.
Giờ phút này, dáng về tươi cười của Dịch Phong ở trong mắt Diệp Thiên Thắng, lại cực kỳ cao thâm.
Mà trong đầu hắn cứ quanh quẩn lời nói của Dịch Phong.
Giữ một ván cờ chết thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ bằng bắt đầu lại lần nữa...
Hắn.
Đang ám chỉ cái gì sao?
Diệp Thiên Thắng ngồi xuống lần nữa, đồng thời cũng kiềm chế sự tức giận vì ván cờ đã bị phá hủy.
Bởi vì thực lực của hắn ở trước mặt Dịch Phong, phẫn nộ cũng vậy, xúc động cũng thế, đều chẳng có ý nghĩa gì hết.
Chi bằng bình tĩnh lại, nhìn kỹ xem rốt cuộc người trước mặt này có mục đích gì.
Có lẽ như vậy, còn có thể giúp Thiên Kiếm Môn có một ít cơ hội xoay chuyển.
Bên kia.
Cùng lúc Dịch Phong vừa thu hồi ván cờ, trên không trung của Thiên Kiếm Môn, một tầng dao động vô hình đột nhiên nổi lên gợn sóng, sau đó dưới ánh mắt của vô số người, một tầng che chắn vỡ tan như bọt biển.
Trong một khắc vỡ tan, cả Thiên Kiếm Môn phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Dưới cảnh tượng trời long đất lở, vô số tòa nhà sụp đổ, mặt đất nứt toác ra thành từng khe rãnh vô hình.
"Cái gì?"
"Đại trận hộ sơn và căn cơ của Thiên Kiếm Môn đều đã bị hủy Àz1 rồi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chạy mau, cả sơn môn này sắp sụp đổ rồi, chạy mau".
Mà bởi căn cơ kiến trúc bị phá hủy, vô số trận pháp bị vỡ nát lộ ra, nên khiến cho khắp nơi Thiên Kiếm Môn đầy sát khí.
Cho nên giờ khắc này, tiếng gào thét thê lương thảm thiết vang lên khắp Thiên Kiếm Môn, vô số đệ tử bắt đầu bay khỏi núi.
"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chẳng lẽ là chỗ của lão tổ xuất hiện biến cố sao?"
"Chẳng lẽ Thiên Kiếm Môn truyền thừa vô số thế hệ, giờ đây lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?"
Trên trời cao, đảm người Đoàn Khánh Phong nhìn thấy cả Thiên Kiếm Môn sụp đổ dưới chân, trong mắt đầy tơ máu.
Nhưng mà cho dù vậy, hắn vẫn rưng rưng, nhanh chóng đưa ra phản ứng chính xác nhất.
"Truyền lệnh xuống, mọi người rút khỏi Thiên Kiếm Môn".
Tuy rằng sơn môn đã bị hủy, nhưng dù sao cũng không thể để cho đệ tử trong sơn môn cũng bị chôn vùi cùng với nơi này được.
"Lão bá, bắt đầu thôi."
Dịch Phong thản nhiên cười, tay cầm quân màu trắng, chậm rãi đặt xuống bàn cờ.
Diệp Thiên Thắng gật đầu, nhưng khi hắn nhìn về phía bàn cờ, cả người lập tức cứng đờ.
Đặc biệt trong phút chốc tay Dịch Phong cầm quân cờ đặt xuống, tựa như ném một hòn đá nhỏ xuống mặt hồ đang phẳng lặng, cả bàn cờ nổi lên từng gợn sóng.
Giờ khắc này, cả bàn cờ thay đổi.
Quang cảnh xung quanh cũng thay đổi.
Hai người ngồi xếp bằng ở trên không trung, trên đầu là biển sao trời, hào quang le lói, mặt đất hình thành một bản đồ bát quái.
Một đen một trắng, âm dương rõ ràng.
"Đây là....
"Đây là sức mạnh đại đạo?"
Diệp Thiên Thắng kinh ngạc trợn mắt há mồm, trong lòng dậy sóng.
Tu sĩ tầm thường, nếu như thông suốt võ ý thì chẳng khác nào đạo ngộ thăng tiến nhảy vọt.
Nhưng sức mạnh đại đạo lại là một cấp bậc khác, chỉ cần nhiễm một chút là có được may mắn, không chỉ đơn thuần thăng cấp thực lực cả đến cả tư chất cũng được nâng cao.
Mà muốn phá Đế thành Tiên, cũng cần lĩnh hội đủ sức mạnh đại đạo.
Nhưng từ xưa đến nay, cả Tiên Giang đại lục có hàng ngàn vạn Võ Đế, nhưng người có thể phá Đế thành Tiên lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đủ để thấy được, sức mạnh đại đạo có ý nghĩa gì với người tu luyện.
Nhưng mà, bốn phía bàn cờ trước mắt, lại ẩn chứa sức mạnh đại đạo ở khắp nơi, điều này làm cho miệng lưỡi Diệp Thiên Thắng khô khốc.
Có thể làm được tới mức này.
Chỉ có thần tiên trên trời mới làm được!
Nói cách khác, thanh niên trước mắt.... là thần tiên trên trời!
Hít Trong miệng Diệp Thiên Thắng hít đầy khí lạnh.
Đương nhiên, càng khiến cho hắn khó tin chính là, người thanh niên trước mắt này không hề có ý định ra tay với hắn, ngược lại còn cho hắn một cơ duyên lớn.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vừa phá hủy căn cơ Thiên Kiếm Môn của hắn, vừa cho hắn cơ duyên lớn.
Diệp Thiên Thắng suy nghĩ trăm lần cũng không giải thích được.
Nhưng mà khó hiểu thì khó hiểu, song đối mặt với cơ duyên sức mạnh đại đạo này, bất kể kẻ nào cũng không có sức chống cự.
Trong lúc nhất thời.
Diệp Thiên Thắng tốn hết tâm tư, vắt hết óc mà nhã nhặn đánh cờ.
Nhưng điều khiến cho hắn không ngờ được chính là, bất kể hắn bố trí như thế nào, Dịch Phong cũng đều thấy rõ ý đồ của hắn, mà mỗi khi hắn cực kỳ nguy hiểm, Dịch Phong sẽ lại để cho hắn một con đường sống ở trong đường cùng.
"Kỹ thuật chơi cờ của lão nhân này chỉ có thế, đã lâu không chơi cờ sảng khoái như vậy, hẳn là có thể cho ta thêm không ít kinh nghiệm!"
Nhìn Diệp Thiên Thắng, trong lòng Dịch Phong cảm thán một tiếng.
Nhưng mà chơi xấu lâu như vậy, cũng khá ổn rồi đó.
Dịch Phong thản nhiên cười, sau đó hạ xuống một quân cờ cuối cùng.
"Cái này..."
"Thế cờ hòa."
Diệp Thiên Thắng nhìn ván cờ trước mắt, tràn ngập vẻ khó hiểu.
Bởi vì Dịch Phong có thể thắng hắn vô số lần, nhưng cuối cùng lại dùng một thế hoà để kết thúc, rốt cuộc là ý gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận