Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 940: Vô địch

"Không đúng, các ngươi mau nhìn xem."
"Đó là cái gì?"
Lúc này, lão binh vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Tô Nghiêm Cần, đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Hắn ta nhìn thấy, sức mạnh khủng khiếp như mặt trời tỏa ra ánh sáng, hình như đang không ngừng thu nhỏ lại.
Ánh sáng chân nguyên trở nên càng lúc càng nhạt, dần dần, hình như lộ ra thân hình của hai người.
"Là phó châu chủ".
"Còn có Tô Nghiêm Cẩn."
Ánh sáng ảm đạm, lúc này nhóm người nhìn thấy thân hình của hai người.
Vậy mà hai người không chút thương tích!
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi."
Tức khắc, châu chủ ở bên trong nhóm người, nhìn thấy bóng dáng của hai người Giang Trừng, nháy mắt mừng rỡ.
"Chuyện gì vậy?"
Mà ở phía đối diện, mười mấy tu sĩ Nhật Nguyệt tiên cảnh, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ.
Bọn hắn là mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh!
Ố tiên châu Tinh La, chính là sự tồn tại vô địch.
Nhưng bây giờ, lại không thể giết chết hai người Giang Trừng.
"Lẽ nào bọn hắn có bảo vật đỉnh cấp gì sao?"
Mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh, nghi ngờ nhìn về phía hai người Giang Trừng.
Ngay cả nhóm người Hướng Thiên Nam, sắc mặt cũng vô cùng nghi hoặc.
"Đây đây đây đây mẹ nó chứ".
"Trời ạ, vô địch!"
Giang Trừng đứng bên cạnh Tô Nghiêm Cẩn, cả người đều bị dọa cho ngây ngốc, nhìn luồng năng lượng bị Tô Nghiêm Cẩn bóp trong tay, cực kì chấn động tán thưởng.
Chính vào lúc hắn ta tưởng rằng mình sẽ chết, mới nhìn thấy Tô Nghiêm Cẩn nhấc tay lên, nhẹ nhàng chạm vào, đòn tấn công kia bèn dừng lại.
Hơn nữa, còn bị Tô Nghiêm Cẩn dùng tay vo lại.
Như vò một cục bông, dần dần bị Tô Nghiêm Cẩn bóp trong lòng bàn tay.
Hắn ta hoàn toàn choáng váng.
"Chẳng trách Tô Nghiêm Cẩn ném hai món tiên khí kia, thì ra là vì không cần dùng đến".
Vẻ mặt Giang Trừng kinh hãi, nhìn Tô Nghiêm Cẩn trước mặt, hô hấp cũng trở nên đồn dập.
Đây là cường giả vô địch đấy!
Hình như khi trước, Tô Nghiêm Cẩn còn bị nhốt trong đại lao.
Chuyện này...
Trong thoáng chốc, Giang Trừng lại trở nên căng thẳng, không biết Tô Nghiêm Cẩn liệu có ghi thù, cũng bóp hắn ta trong lòng bàn tay hay không.
Nghĩ đến đây, giống như hài tử phạm lỗi, yên tĩnh đứng bên cạnh Tô Nghiêm Cẩn.
Chỉ thấy trong tay Tô Nghiêm Cẩn, năng lượng tấn công liên thủ của mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh, sau khi bị Tô Nghiêm Cẩn nghiền ép, lại bóp nó trong tay.
"Cái gì? !"
"Thế mà lại?"
Mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh phía đối diện nhìn thấy cảnh này, không còn giữ được bình tĩnh như trước nữa, oán hận trừng mắt.
"Chạy".
Mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh kia, nhanh chóng phản ứng lại, cuống quýt chạy trốn.
"Quả cầu của các ngươi, không tròn trịa".
"Ta vo tròn cho các ngươi."
Trong nháy mắt khi bọn hắn bỏ chạy, chân mày Tô Nghiêm Cẩn cũng giãn ra: "quả cầu" kia, cuối cùng đã được hắn ta vo tròn lại.
Cho nên, ném thẳng ra ngoài.
"Bốp!
Khối năng lượng kia trải qua đè nén cực độ, trực tiếp nổ tung.
Mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh của tiên châu Đại Nhật, cũng tan tác trong vụ nổ đó.
Khói bụi tan đi.
Một lớp tro bụi rơi xuống, cũng không biết là tro cốt, hay là bụi bẩn dưới đất.
"Con mẹ nó, đây đây đây đây là cảnh giới gì?"
Dù là châu chủ Hướng Thiên Nam, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cả người cũng hoàn toàn ngây ngốc.
Không khỏi ngơ ngác, còn cực kì chấn động!
Một mình Tô Nghiêm Cẩn dễ dàng giết chết cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh ngay lập tức, giống như giết gà vậy.
Bản thân ông ta nhiều nhất đánh được hai tên, Tô Nghiêm Cẩn lại nhẹ nhàng giết ngay mười mấy tên.
Vậy chẳng phải là nếu Tô Nghiêm Cẩn muốn giết ông ta, sẽ đơn giản như xẻ dưa thái rau à.
"Chuyện này..."
Hướng Thiên Nam cau mày, đột nhiên lại nhớ đến một chuyện khác.
"Ta hiểu rồi, những Huyền Tiên khi trước, cũng bị Tô Nghiêm Cẩn giết".
Trong chớp mắt, Hướng Thiên Nam đã nghĩ thông tất cả mọi chuyện.
Nhưng ngay sau đó, Hướng Thiên Nam đã chú ý đến một chuyện khác, vì chuyện tuần tra lần trước mà Tô Nghiêm Cẩn từng bị áp giải.
Chuyện đó Giang Trừng có báo cáo cho ông ta biết.
Nháy mắt, sau lưng ớn lạnh.
"Tô Nghiêm Cẩn sẽ không ghi thù đấy chứ?"
Hướng Thiên Nam kinh hãi.
Nhìn mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh bị giải quyết, Tô Nghiêm Cẩn mặt không biểu cảm, tựa như ban nãy chỉ vo một khối bông gòn.
Sau đó, lại trở về cương vị, tiếp tục đứng gác.
"Cái đó, Tô huynh, Tô đại ca, chuyện lúc trước nhốt ngươi vào nhà lao, không liên quan đến ta, đều do phó châu chủ Giang Trừng làm".
Hướng Thiên Nam vội vã bay qua, gấp gáp đổ tội cho Giang Trừng.
Vẻ mặt Giang Trừng khó tin nhìn về phía Hướng Thiên Nam.
Đây còn là châu chủ của hắn ta sao?
Đây còn là lão hữu nhiều năm của hắn ta à?
Giang Trừng trợn mắt nhìn Hướng Thiên Nam.
Hướng Thiên Nam ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng, né tránh tầm mắt của Giang Trừng.
Ánh mắt lơ đãng kia, dường như đang nói, lão hữu chẳng phải dùng để hố sao?
Giang Trừng thấy thế, vội vàng chạy qua, muốn đẩy cái nồi này đi.
"Tô huynh, Tô tiền bối, ngươi nghe ta giải thích, đó là do Trương Thành làm, không liên quan gì đến ta".
"Ngươi nói có đúng không Trương Thành?"
Giang Trừng nhìn thẳng về phía Trương Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận